Một thiền sư rất nổi danh
Lãng du theo đám mây xanh cuối trời
Chân ông in dấu khắp nơi
Một ngày dừng trước lâu đài nhà Vua
Cao sang, đẹp đẽ, nên thơ
Trông vừa vĩ đại lại vừa uy nghi
Thật là tráng lệ kể chi
So cùng tiên cảnh khác gì là bao.
Thiền sư lặng lẽ bước vào
Không hề có lính gác nào ngăn ông
Tiến gần đến trước ngai rồng,
Nhận ra khách quý Vua mừng hỏi thăm:
“Thưa ngài có chuyện chi cần?”
Thiền sư lên tiếng: “Dừng chân cuối ngày
Tôi cần chỗ ngủ đêm nay
Ở trong cái quán trọ này mà thôi!”
Nhà Vua kinh ngạc, trả lời:
“Lâu đài vua chúa là nơi chốn này
Và ta làm chủ nơi đây
Phải đâu quán trọ đêm nay cho ngài!”
Thiền sư bèn nói khoan thai:
“Thế tôi xin hỏi lâu đài trước đây
Ai từng là chủ nơi này
Ai từng cư ngụ bao ngày tháng qua?”
Nhà Vua nói: “Chính cha ta
Cha ta là chủ. Nay xa cõi đời!”
Thiền sư hỏi tiếp: “Vậy thời
Trước cha ngài nữa, ai người chủ đây?”
Nhà Vua gằn giọng đáp ngay:
“Lâu đài, tài sản dựng gây lâu đời
Chính do ông nội ta thôi
Giờ đây ông cũng xa nơi cõi trần!”
Vừa điềm tĩnh, vừa ân cần
Thiền sư chẳng chút ngại ngần nói luôn:
“Lâu đài là chốn dừng chân
Người đi, kẻ đến cứ lần lượt thôi
Ghé đây ngắn ngủi, tạm thời
Đúng là quán trọ như lời của tôi!”
*
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(thi hóa, phỏng theo bản văn xuôi trong
Truyện Cổ Phật Giáo)
Photo: Lisa Fotios / Pexels
BÀI MỚI
- Phân tích của BBC về pháp môn Tịnh ĐộKhông có cách đặc biệt nào để niệm Phật. Một người có thể niệm thầm hoặc niệm lớn, niệm một mình hoặc theo nhóm, và có hoặc không có nhạc đệm. Điều quan trọng là niệm danh hiệu một cách nhất tâm, trong khi thành tâm mong muốn được tái sanh về Cõi Tịnh Độ.
- Chết trong an bình: Thương yêu là hiểu biếtVISUDDHACARA THERO. Để chết êm ả chúng ta phải sống tốt đẹp và rằng khi chúng ta sống tốt đẹp, chúng ta có thể chết êm ả. Chúng ta có thể ra đi an lạc, mãn nguyện rằng chúng đã làm tất cả những gì chúng ta có thể làm.
- Mưa Xuân lấp lánhNHUẬN HÙNG. Năm con rắn hai đầu là biểu tượng cho sự chung sống của hy vọng và thử thách, nhắc nhở chúng ta rằng dù gặp phải khó khăn nào trong cuộc sống, chỉ cần trong tim có ánh sáng thì bóng tối đều có thể bị xua tan.
- Một người nghèo lạTÂM MINH. Nhà vua đố kỵ, gian manh / Sai đao phủ đến rừng xanh giết chàng / Chàng điềm nhiên khẽ nói rằng / “Tôi đâu có tiếc tấm thân giả này / Hủy giùm tôi, tốt lắm thay / Chỉ thương mẹ yếu rồi ai phụng thờ!” / Ngạc nhiên đao phủ sững sờ / Hỏi người bình thản bên bờ tử sinh / “Ông không giận vua thật tình?” / Ôn tồn chàng đáp: “Vua mình đáng thương.
- Viết về một người…PHẠM THỊ NGỌC HIỀN. Là người đi học trước nhưng chưa ngộ bằng người đi sau, tôi nhớ Đức Nhuận vẫn thường nói, “Em luôn là người đến sau…” Đến sau mà giác ngộ vẫn hơn người đến trước, tôi thật lòng nghĩ như vậy. Do tôi chưa đủ duyên!
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.