Ngày xưa có vị tỳ kheo
Cất am sườn núi cheo leo non ngàn
Lánh xa bụi bặm trần gian
Một lòng thiền định, đạo vàng chuyên tu
Nơi đây thanh tịnh bốn mùa
Trăng soi suối ngọc, gió lùa cửa không.
Dưới chân núi có con sông
Có đò đưa khách bềnh bồng sang ngang.
Mỗi lần có dịp hạ san
Để đi hóa độ xóm làng đó đây
Thời sư phải đáp đò này
Con đò độc nhất ngày ngày lại qua,
Lái đò là một lão bà
Tay chèo còn khỏe, tuy già vẫn vui.
*
Một hôm hành khách tới nơi
Ngạc nhiên nào thấy tăm hơi bà già
Thay vào là một dáng hoa
Một cô thiếu nữ mặn mà xinh tươi
Duyên nét mặt, đẹp nụ cười
Hỏi ra mới biết là người phương xa
Tới đây xin với lão bà
Trước là ở trọ, sau là tiếp tay
Giúp bà đưa khách sông này
Bà nhìn người đẹp nhận ngay chẳng từ.
*
Thế rồi trên bến sông xưa
Khách sang đò bỗng sớm trưa rộn ràng
Thăm sư, lễ Phật, viếng am
Ngắm phong cảnh đẹp thênh thang hữu tình
Ngắm thêm cô lái đò xinh
Dáng người yểu điệu, thân hình thướt tha
Khiến cá lặn, khiến chim sa,
Êm đềm tiếng ngọc, mặn mà lời hoa,
Mái chèo theo cánh tay ngà
Lướt trên mặt nước loang ra sóng vàng,
Sóng đưa hành khách sang ngang
Một vùng sông nước mơ màng thăng hoa.
*
Sáng nay sư phải đi xa
Khi sư xuống núi cũng qua đò này,
Tiền đò hành khách nơi đây
Sang sông chỉ phải trao tay một đồng,
Riêng sư khi trả tiền công
Cô đòi sư những hai đồng! Lạ thay!
Ngạc nhiên sư hỏi cô ngay:
“Sao tôi phải trả tiền này gấp đôi?”
Mỉm cười cô khẽ trả lời:
“Sang sông khách đáp đò tôi hàng ngày
Kẻ qua, người lại chốn đây
Nào đâu lạ lẫm như thầy hôm nay,
Thầy vừa đáp chuyến đò này
Lại luôn nhìn ngắm tôi ngay từ đầu
Nên thầy phải trả trước sau
Gấp đôi người khác cũng đâu lạ gì!”
Sợ lôi thôi, cãi làm chi
Sư đành vội trả phứt đi hai đồng.
Chiều về am, phải qua sông
Sư nào dám ngó bóng hồng xinh tươi
Xuống đò ngồi khuất xa rồi
Gầm đầu, cúi mặt xuống nơi lòng đò.
Đò trôi qua bến êm ru
Kỳ này chắc mẩm thầy tu hết phiền.
Nào ngờ khi khách trả tiền
Nhận xong cô lái đò liền cám ơn,
Riêng sư cô khẽ nói thầm:
“Xin thầy trả gấp bốn lần người ta!”
*
Ngạc nhiên sư hỏi cho ra:
“Tại sao buổi sáng tôi qua đò rồi
Cô đòi tôi trả gấp đôi
Nói rằng tôi lỗi vì ngồi ngắm cô,
Chiều nay suốt lúc qua đò
Tôi đâu liếc mắt nhìn cô chút nào
Lòng đò tôi cứ trông vào
Cô đòi gấp bốn! Tại sao lạ đời?”
Nghiêm trang cô lái trả lời:
“Sáng nay thầy chỉ nhìn nơi phía ngoài
Nhìn bằng cặp mắt thường thôi,
Chiều nay thầy lại nhìn tôi toàn phần
Không bằng mắt, mà bằng Tâm
Tâm nhìn khắp cả châu thân trong ngoài
Cớ sao thầy lại kêu nài
Lời tôi nói vậy có sai đâu nào!”
*
Sóng vàng chợt vỗ dạt dào
Sư nghe vừa dứt bỗng đâu bật cười
Hình như đã ngộ thêm rồi
Ngước trông sóng nước êm trôi dập dình
Quay nhìn cô lái đò xinh
Cô đà biến mất bóng hình còn đâu!
Kể từ ngày đó về sau
Chỉ còn bà lão bạc đầu mà thôi
Mái chèo bà lão ngược xuôi,
Con đò lờ lững đưa người sang sông.
*
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(thi hóa phỏng theo bản văn xuôi trong
Truyện Cổ Phật Giáo)
Photo: Quang Nguyen Vinh / Pexels
BÀI MỚI
- Dư Âm Vang Vọng/ TT Nhuận HùngTrong những lời phát biểu, quý Hòa Thượng có nhắc đến: Con đường hoằng pháp phía trước còn dài và lắm nhiều chướng duyên thử thách; bằng niềm tin bất hoại nơi Tam Bảo cũng như trách nhiệm và lý tưởng của người xuất gia, Chư Tăng trong Bốn Giáo Hội Thống Nhất, cũng như Chư Tăng Giáo Hội Hoa Kỳ nguyện một lòng phụng sự khả năng vốn có để cúng dường Chư Phật và đáp đền công đức hộ pháp của quý Phật Tử đã phát tâm.
- Ai Chết/ Thích Trí SiêuXưa nay người ta đều nghĩ chết là hết, tim ngừng đập, thân thể lạnh ngắt, để lâu sẽ thối rữa nên phải đem chôn hoặc thiêu, và sau đó người chết không còn hiện hữu nữa. Thế nhưng những nhà “ngoại cảm” có khả năng thấy và tiếp xúc được với họ, như vậy thì họ vẫn còn “sống”, vẫn còn hiện hữu dưới một hình sắc vi tế mà mắt trần không thấy được.
- Lá Vàng Khóc Lá Xanh Rơi: Nỗi Đau Xé Lòng Của Tình Mẫu Tử/ Trọng NghĩaTravis là một chàng trai trẻ, một bông hoa mới chớm nở, chưa kịp mãn khai, đã vội tàn dưới cơn gió lạnh của định mệnh. Là đứa con trai duy nhất của Diễm Liên, người nữ ca sĩ với nét đẹp vừa sắc sảo, vừa dịu dàng, mà tiếng hát đầy nội lực từng làm rung động không biết bao nhiêu trái tim từ trên dưới ba thập niên qua tại hải ngoại, nay chỉ còn lại những tiếng nức nở xé lòng bên linh cữu con. Tôi đứng đó, nước mắt chực trào, hồn nặng trĩu và lòng buồn rười rượi, như thể chính tôi cũng đang chịu chung nỗi đau mất mát mà không gì bù đắp nổi!
- Một chuyện giải vong có thật/ Renshin BunceChúng tôi đã suy đoán về nguyên nhân đưa đến hiện tượng vong linh nhập xác phàm, nhưng những gì chúng tôi phỏng đoán trong sự an toàn ở một văn phòng và những gì chính mắt tôi thấy khi bước vào nhà của bệnh nhân là hoàn toàn khác biệt. Tôi nghe tiếng bệnh nhân trước khi thấy cô ta. Cô đứng ở cuối hành lang, trong bếp, vừa hú vừa dựa người tới trước trên chiếc xe tập đi, đỉnh đầu dựa vào tường.
- Mời đọc Nguyệt San Chánh Pháp số 167, tháng 10, 2025Bạn hiền hôm nao còn thư tín. Gợi một thời đồng học năm xưa. Hơn nửa thế kỷ không có cơ hội tương phùng. Hỏi thăm nhau, hãy còn mơ hồ nhân dạng. Chỉ nhớ tên nhau, những tiểu đồng tham học phương xa. Kinh luật hãy còn ê a tụng đọc thuộc lòng. Cơm hẩm nhà thiền không lấp nổi vị tương mặn. Áo vải vá hoài, gãy kim đứt chỉ. Tâm ban đầu chí thú đường Như Lai. Vài năm sau đã phải chia tay tan tác. …
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.