
Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn
NGUYỄN PHƯƠNG LAN. “Ôi học Phật nghe Vô Thường đến thuộc nằm lòng, nhưng chỉ biết lý thuyết thôi chớ chưa Thực Chứng, có sống trong cảnh tử biệt mới biết rõ Vô Thường là thế nào. Biết già-bệnh-chết là lẽ thường của cuộc đời, nhưng cho là của người khác chớ không phải của mình, tới khi mình sống trong cảnh mới thấy, mới biết nó đau khổ là dường nào! Từ đó, từng ngày từng ngày một, tôi mới thấm thía được nỗi buồn trống vắng trong tôi. Tôi ăn cơm vừa nhìn ra chiếc ghế sofa dài anh thường nằm mà rơi lệ! Ăn cơm mà nước mắt chan cơm, tôi đau vô cùng!” Continue reading Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn