Cõi tạm – trần gian…!
NHUẬN HÙNG. Có những đêm tôi ngồi ở ngoài trời, bị muỗi cắn, tôi rờ thấy xương, thấy thịt, một hồi tức cười quá. Tôi thầm nghĩ, thân này thật không ra gì, nương vào nó cực quá. Nương từng khúc thịt, từng mảnh xương, mà cứ cho là của mình thật, từ đó bao nhiêu cái dở phát sanh, kể ra không thể hết. Continue reading Cõi tạm – trần gian…!