Chết trong an bình: Thương yêu là hiểu biết

VISUDDHACARA THERO. Để chết êm ả chúng ta phải sống tốt đẹp và rằng khi chúng ta sống tốt đẹp, chúng ta có thể chết êm ả. Chúng ta có thể ra đi an lạc, mãn nguyện rằng chúng đã làm tất cả những gì chúng ta có thể làm. Continue reading Chết trong an bình: Thương yêu là hiểu biết

Một người nghèo lạ

TÂM MINH. Nhà vua đố kỵ, gian manh / Sai đao phủ đến rừng xanh giết chàng / Chàng điềm nhiên khẽ nói rằng / “Tôi đâu có tiếc tấm thân giả này / Hủy giùm tôi, tốt lắm thay / Chỉ thương mẹ yếu rồi ai phụng thờ!” / Ngạc nhiên đao phủ sững sờ / Hỏi người bình thản bên bờ tử sinh / “Ông không giận vua thật tình?” / Ôn tồn chàng đáp: “Vua mình đáng thương. Continue reading Một người nghèo lạ

Viết về một người…/ Phạm Thị Ngọc Hiền

PHẠM THỊ NGỌC HIỀN. Là người đi học trước nhưng chưa ngộ bằng người đi sau, tôi nhớ Đức Nhuận vẫn thường nói, “Em luôn là người đến sau…” Đến sau mà giác ngộ vẫn hơn người đến trước, tôi thật lòng nghĩ như vậy. Do tôi chưa đủ duyên! Continue reading Viết về một người…/ Phạm Thị Ngọc Hiền

Chết trong an bình: Chúng ta phải làm tròn bổn phận của mình

VISUDDHACARA THERO. Và nàng có thể tiếp tục, “Anh đã không nắm tay em nữa khi qua đường. Anh đi trước và muốn em phải theo anh. Rồi khi chúng ta vào nhà hàng. Anh không mở cửa và mời em vào trước. Anh không kéo ghế cho em ngồi. Anh không hỏi em thích ăn gì mà tự động đặt các món ăn anh thích. Anh không mua những bộ áo đẹp cho em nữa….” Continue reading Chết trong an bình: Chúng ta phải làm tròn bổn phận của mình