Gánh ghế cho vua

*Đọc 2 phút*

Nước kia có một ông vua
Ngồi trong cung cấm sớm trưa mỗi ngày
Tự nhiên cảm thấy buồn thay
Muốn đi du ngoạn gần ngay cung vàng
Vườn vô ưu đẹp rỡ ràng
Vua bèn sai một ông quan trong triều,
“Hãy tìm một ghế mang theo
Đặt trong vườn chỗ có nhiều bông hoa
Hôm nay ta muốn ghé qua
Ngắm phong cảnh đẹp để mà tìm vui.”
Vị quan thấy xấu hổ rồi
Nghĩ mình vác ghế coi thời chẳng nên
Tâu vua và thỉnh nguyện liền,
“Tôi không quen vác, chỉ chuyên gánh gồng.”
Vua nghe vậy cũng tán đồng
Kêu người mang ghế xếp chồng lên nhau
Ba mươi sáu ghế ít đâu
Sắp thành một gánh trước sau nặng nề
Để trên vai vị quan kia
Cho quan cố sức gánh đi ra vườn.
Quan vì sĩ diện bản thân
Giờ đây chuốc lấy trăm lần khổ đau.
*

Học theo Phật, theo đạo mầu
Thời lòng nhẫn nhục hàng đầu phải theo
Tính tình ngã mạn, tự kiêu
Lại thêm cố chấp đủ điều lâu nay
Phải nên cố gắng đổi thay.
Người đời lắm kẻ hàng ngày tu thân
Mỗi khi thấy tóc nữ nhân
Rơi trên mặt đất ở gần một bên
Không hề dám đụng đến liền
Nghĩ mình thanh tịnh, giới nên giữ gìn,
Sau mê hoặc bởi não phiền
Dù cho bất tịnh cạnh bên sá gì
Ba mươi sáu thứ gớm ghê
Tóc, lông, phân, nước tiểu kề chẳng sao
Coi không dơ bẩn chút nào
Không sinh hổ thẹn, trước sau chẳng rời
Mãi cho đến chết không thôi,
So quan vác ghế, ngu thời giống nhau!
*

Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Thi hóa phỏng theo Kinh Bách Dụ)
(Image: Acabashi / Wikimedia Commons)

Carrying Chairs For The King

     Once upon a time, there was a king who wished to go to the garden named “Free From Care” for a good time. He ordered one of his ministers, “You’ll drag a lounge chair to that garden for me to sit and take rest on.”

     The minister considered it a demeaning job for a minister to drag a chair. So he refused to do it and replied, “I would rather carry it on my back with a pole than dragging it.”

     Then the king put thirty-six chairs on his back and asked him to carry them to the garden. Such a stupid man was laughed by the people at large.

     This is also held to be true with the common people.

     Seeing hair fallen from a woman’s head on the ground, people are reluctant to pick it up, in the name of keeping the commandments. However once disturbed by ignorance and desire, they do not mind picking up thirty-six unclean things at a time such as hair, capillary, nail, tooth, excrement, urine etc, without feeling shameful and even keep them as long as they live. This is just like that stupid man bearing chairs on his back.

(Trích dẫn trong “Sakyamuni’s One Hundred Fables” do Tetcheng Liao dịch).


Discover more from Tinh Tấn Magazine

Subscribe to get the latest posts sent to your email.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *