Translated by Phe Bach
Choruses for the Piano
1.
I drown time into the corners of my eyes
It then reddens the sacred night
The night suddenly turns into illusory winter
An adventuresome bird coming from Infinity
2.
From there, we’ve returned to the Heavenly Realm,
A blue hue obfuscates Infinity
The star lengthens the night to no end
Real or unreal, the evening is dropping woes
On such an evening, the low musical notes languish
Sore at the fingertips, but the melody keeps playing on.
Embracing the rest note, the piano rhythms abruptly break.
Where are you, dear? silky smoke is out yonder, beyond the eaves.
3
On the sharp note
the piano’s melody hangs heavy
The corners of the lips are imprinted with an eternal hatred
Into that melody
Deeply sunk are illusory aspirations
Heartbeats stop, the hollowness of time
Time stops
The sun is a burning patch
Time stands still
A thread of smoke hanging loose
I’m traveling always
The moss on the perron is thinning off
Since the sunlight is wearing out
The wild grass along the riverside
4
Flying along the glimmering flame
Wavering in the summer desert
The sky tilts halfway down
By the velvet drapes, your eyes turn blood-red
So far away reigns the Lyra constellation
Obfuscating the way back home
5
On my way home that evening
You were painting a dingy yellow
The color of the dirt road dried up from the moonlight
The faded road
The solitary moon
Did you ever wait
For the ugly weather-beaten moss in the night?
6
The pitch-black color is spreading on the cliff
Immensely missing those farewell eyes
Then forever vanish
leaving sullenness in the wuthering mountain top
Where am I?
In the thin ephemeral wings of dreams
7
The cup of tea already immersed in smoke
Yet the lines of words continue to lengthen
Worldly affairs emulate wildflowers
Embalming the burning eyes with darkness
8
Her Highness forgets a little bout of sullenness on the rest symbols
The string of cadences brings anxiety to the fingers
Pressing the woes deep down onto the white keys
A half-note key jars the rhythm of exile
9
Eyes burnt
Black keys, white keys
Black and white chasing each other
Turning into illusions
Above Infinity
Lie the rest notes perfectly round
Wherewith I’m entrusting
Woes of chilliads of years
10.
The door tightly closed, clouds rolling up the distance
Absent-mindedly counting words in blurry eyes
The woeful hand caressing the billet-doux decayed
It’s mizzling sparsely over some cluster of houses
11
Summer cicadas suddenly come back to town
A group of old trees is shading against the desolate sunlight
A blanket of white dust spiraling upwards about the gate
The fragrance quietly shying away from the piano keys
The cicadas resonate rippling tiny tones
That shed tears for the summer that is drying up the ocean
12.
The Monk is prinking himself in the stream
Forgetting his eyes somewhere in the middle of the night
Hurriedly he jounces his steps along the ravine
Wearing out the gully imprinted with bird tracks
13
Oops! Snap the piano strings suddenly
The ghostly night appears so real
Biting the frozen fingertips
The chorus sunk deep into the eyes
Then the piano frets let loose
A group of disconnected sounds; fingers burning
All of a sudden is spreading an ambrosial fragrance of orange jasmine
The chorus is slowing down, following the rest symbols
14
Night slumps down
Pushing darkness into one direction
The melody stirs up ice-cold sounds
Begetting aberrant heartbeats
At the frontier
The trees turn bright red
Over the aged warrior’s ancient tomb
The sunshine extinguishes the battlefield
The drop of blood desolates the fog
15
One day of drifting frivolously on top of the waterfall
Feeling fluttery upon the call of Emptiness
The low melody fills up in the eyes
The surface of the lake is still; its reflection glimmering
Still the surface of the lake is; its block of colors immense
Religious images are blurred; the tiny amount of limpid mist
During the interval of quietness drops of time hang heavy
I hear life in the musical composition “Desolate Heaven”
16
Washing my hands off, frightened of rampant skulldudgeries
I follow the ant along the deserted ridge
17
The breath ceases at the profound of the ocean
Multiple delusional colors awaken in immense forms
A sky of tiny stars twirling around the doorframe
Emitting fireworks in the galaxy momentarily.
18
The sound of cars rushing across the gate
The orange jasmine quivers
Its fragrance dissolves into the rest notes
The perfect melody shimmering
19
The little leaf of grass falls; startled
The earth trembling; Demons unruly all over the world
The fragile breath is lying on the rest notes
A magical night; wordless melody.
20
Following the ant’s path
Threading one’s way through the clump of grass
Gloomy overcast
the universe falters
Intervals of silence
Smell the fragrance the Earth breathes
21
How yearning that memory is
Fingers running through the hair
Arms around the spiral of smoke
Consternated
Half-finished the cup of mist tea
On a pedestal
You reign high above
So interminably high
The clouds are closing up
To corrode
The self-existing religious images
Oh! Orange jasmine!
The moonlight blurs the eyes
Oh! How about you, dear?
Why keep striking the same keynotes?
The ancient melody
Furtively melancholic
Somber
Formerly loving you
Stirred up moons and mountains
22.
I resurrect over the reeky forlornness
Still loving you in every moment of my dreams
From primeval times even not a single word uttered
Like the immense ocean constricting the reflection of a peach blossom
Listening to the pulsating melody from the flagging wings
Loving you, I reach out for the thousands of stars.
23.
Ancient tombstones are lining up
The evening rain is welling up with tears
Overcast with desolation
Legends stand forlorn
Frost dampens
The shoulders jealous of the orange jasmine
Embracing the Monument
In love with all wilderness
Translated by Phe Bach
Edited by Professor Thái V. Nguyễn
Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm
1.
Ta nhận chìm thời gian trong khóe mắt
Rồi thời gian ửng đỏ đêm thiêng
Đêm chợt thành mùa đông huyễn hoặc
Cánh chim bạt ngàn từ quãng Vô biên
2
Từ đó ta trở về Thiên giới,
Một màu xanh mù tỏa Vô biên.
Bóng sao đêm dài vời vợi;
Thật hay hư, chiều nhỏ ưu phiền.
Chiều như thế, cung trầm khắc khoải.
Rát đầu tay nốt nhạc triền miên.
Ôm dấu lặng, nhịp đàn đứt vội.
Anh ở đâu, khói lụa ngoài hiên?
3
Trên dấu thăng
âm đàn trĩu nặng
Khóe môi in dấu hận nghìn trùng
Âm đàn đó
chìm sâu ảo vọng
Nhịp tim ngừng trống trải thời gian
Thời gian ngưng
mặt trời vết bỏng
vẫn thời gian
sợi khói buông chùng
Anh đi mãi
thềm rêu vơi mỏng
Bởi nắng mòn
cỏ dại ven sông
4
Ta bay theo đốm lửa lập lòe
Chập chờn trên hoang mạc mùa hè
Khung trời nghiêng xuống nửa
Bên rèm nhung đôi mắt đỏ hoe
Thăm thẳm chòm sao Chức nữ
Heo hút đường về
5
Chiều tôi về
Em tô màu vàng ố
Màu bụi đường khô quạnh bóng trăng
Đường ngã màu
Bóng trăng vò võ
Em có chờ
Rêu sạm trong đêm?
6
Màu tối mù lan vách đá
Nhớ mênh mông đôi mắt giã từ
Rồi đi biệt
Để hờn trên đỉnh gió
Ta ở đâu?
Cánh mỏng phù du.
7
Chung trà đã lịm khói
Hàng chữ vẫn nối dài
Thế sự chùm hoa dại
Ủ mờ con mắt cay
8
Công Nương bỏ quên chút hờn trên dấu lặng
Chuỗi cadence ray rứt ngón tay
Ấn sâu xuống ưu phiền trên phím trắng
Nửa phím cung chõi nhịp lưu đày
9
Đôi mắt cay
phím đen phím trắng
Đen trắng đuổi nhau
thành ảo tượng
Trên tận cùng
điểm lặng tròn xoe
Ta gửi đó
ưu phiền năm tháng
10
Cửa kín, chòm mây cuốn nẻo xa.
Ngu ngơ đếm chữ, mắt hoa nhòa.
Tay buồn vuốt mãi tờ hương rã;
Phảng phất mưa qua mấy cụm nhà.
11
Ve mùa hạ chợt về thành phố
Khóm cây già che nắng hoang lương
Đám bụi trắng cuốn lên đầu ngõ
Trên phím đàn lặng lẽ tàn hương
Tiếng ve dội lăn tăn nốt nhỏ
Khóc mùa hè mà khô cả đại dương
12
Đạo sỹ soi hình bên suối
Quên đâu con mắt giữa đêm
Vội bước gập ghềnh khe núi
Vơi mòn triền đá chân chim
13
Ô hay, giây đàn chợt đứt.
Bóng ma đêm như thật.
Cắn đầu ngón tay giá băng.
Điệp khúc lắng trầm trong mắt.
Rồi phím đàn lơi lỏng;
Chùm âm thanh rời, ngón tay rát bỏng.
Chợt nghe nguyệt quế thoảng hương
Điệp khúc chậm dần theo dấu lặng.
14
Đêm sụp xuống
Bóng dồn một phương
Lạnh toát âm đàn xao động
Trái tim vỗ nhịp dị thường.
Ngoài biên cương
Cây cao chói đỏ
Chiến binh già cổ mộ
Nắng tắt chiến trường
Giọt máu quạnh hơi sương.
15
Một ngày chơi vơi đỉnh thác;
Nghe bồn chồn tiếng gọi hư không.
Giai điệu nhỏ dồn lên đôi mắt.
Mặt hồ im ánh nước chập chờn.
Mặt hồ im, tảng màu man mác.
Ảnh tượng mờ, một chút sương trong.
Quãng im lặng thời gian nặng hạt;
Tôi nghe đời trong tẩu khúc Thiên hoang.
16
Phủi tay kinh nỗi đảo điên
Tôi theo con kiến quanh triền đỉnh hoang
17
Hơi thở ngưng từ đáy biển sâu
Mênh mông sắc ảo dậy muôn màu
Một trời sao nhỏ xoay khung cửa
Khoảnh khắc Thiên hà ánh hỏa châu
18
Tiếng xe đùa qua ngõ
Cành nguyệt quế rùng mình
Hương tan trên dấu lặng
Giai điệu tròn lung linh
19
Bỏng cỏ rơi, giật mình sửng sốt.
Mặt đất rung, Ma Quỷ rộn phương trời.
Chút hơi thở mong manh trên dấu lặng.
Đêm huyền vi, giai điệu không lời.
20
Theo chân kiến
luồn qua cụm cỏ
Bóng âm u
thế giới chập chùng
Quãng im lặng
nghe mùi đất thở
21
Nỗi nhớ đó khát khao
luồn sợi tóc
Vòng tay ôm cuộn khói
bâng khuâng.
Uống chưa cạn chén trà sương móc
Trên đài cao
Em ngự mấy tầng.
Lên cao mãi
đường mây khép chặt.
Để xoi mòn
ảo tượng thiên chân.
Ồ, nguyệt quế!
trăng mờ đôi mắt.
Ồ, sao Em?
sao ấn mãi cung đàn.
Giai điệu cổ
thoáng buồn
u uất.
Xưa yêu Em
xao động trăng ngàn.
22.
Ta sống lại trên nỗi buồn ám khói
Vẫn yêu người từng khoảnh khắc chiêm bao
Từ nguyên sơ đã một lời không nói
Như trùng dương ngưng tụ ánh hoa đào
Nghe khúc điệu rộn ràng đôi cánh mỏi
Vì yêu người ta vói bắt ngàn sao.
23.
Giăng mộ cổ
mưa chiều hoen ngấn lệ
Bóng điêu tàn
huyền sử đứng trơ vơ
Sương thấm lạnh
làn vai hờn nguyệt quế
Ôm tượng đài
yêu suốt cõi hoang sơ.
Sources:
https://hoangphap.org/huynh-kim-quang-theo-dau-lang-nghe-diep-khuc-duong-cam-cua-thay-tue-sy/
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.