Tay cừ khôi

*Đọc 6 phút*

Bài TIỂU LỤC THẦN PHONG

Thành đô rực rỡ muôn ánh đèn màu, những con đường nhộn nhịp người qua lại. Nam thanh nữ tú dập dìu dưới những tàng cây hoa vàng hai bên đường, thỉnh thoảng những cơn gió nhẹ thổi qua làm cho những bông hoa rơi xuống như mưa, chẳng mấy chốc là dập nát dưới những bàn chân vô tình. Âm thanh tưng bừng từ những chiếc loa hòa lẫn với tiếng cười đùa, tiếng quảng cáo từ rạp xiếc thú dã chiến dựng ở một góc công viên. Thỉnh thoảng người ta nghe tiếng rống của voi, tiếng gầm của sư tử… nhưng chỉ phút giây là hòa tan vào giữa vô số âm thanh của dòng đời.

 Trong rạp mọi người đang tất bật chuẩn bị cho buổi diễn tối nay. Bầy khỉ vẫn nhảy nhót trong chuồng, bọn gấu nằm vô tư lự trong cũi sắt, mấy chú voi đi tới lui với vài bước chân bị xích, con sư tử hậm hực quần thảo trong lồng, mấy chú heo thì được mặc áo hoa sặc sỡ đang tí tởn nhởn nhơ.

Giờ diễn khai mạc, người dẫn chương trình giới thiệu, “Đoàn xiếc thú. Vua Các Loài. Chúng tôi trân trọng kính chào quý khán giả. Đêm nay chúng tôi sẽ cống hiến cho quý vị một chương trình đặc sắc với màn trình diễn ngoạn mục của nhà huấn luyện thú tài ba nhất!

“Nhà huấn luyện thú hoang của chúng tôi có nghệ danh là: Tâm Vương, anh ta có thể điều khiển tất cả các loại thú nhà hay thú hoang. Anh ta có khả năng buộc chúng phải thuần phục vâng lời anh ta… Đây là một tài năng có một không hai của thế giới chúng ta hiện nay.”

 Người dẫn chương trình vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay rào rào, tiếng huýt sáo tán thưởng, tiếng hò reo vang dội cả rạp xiếc. Mở màn là những chú khỉ túa ra, chúng nhảy nhót lung tung nhưng khi nhìn thấy cây roi của người huấn luyện thì lập tức chúng vào hàng ngũ ngay. Bọn chúng đạp xe chạy quanh trên sân khấu, hai con đầu đàn căng tấm băng rôn nho nhỏ, trên ấy ghi “Không gì không có thể.”

Kế đến bọn ngựa vằn chạy nhong nhong theo đội hình sắp sẵn trông rất đẹp mắt. Người xem trở nên cười to đầy thích thú khi nhìn thấy những chú heo mặc áo hoa sặc sỡ biểu diễn trò ăn, ngủ và yêu…Những con gấu trông phục phịch và ù lì thế nhưng laị nhảy qua những vòng tròn lửa một cách gọn gàng, không cháy một sợi lông. Những chú voi thì tung bóng và dùng vòi quay những vòng lửa mà không hề hấn gì. Đến đỉnh điểm của chương trình là màn biểu diễn nguy hiểm, gay cấn và hồi hộp nhất. Người huấn luyện thú chui đầu vào miệng sư tử. Cả rạp xiếc im phăng phắc, chỉ vài mươi giây thôi mà tưởng chừng như cả thế kỷ. Mọi người nín thở theo dõi vừa thích thú vừa lo lắng cho người biểu diễn. Khi anh ta rút đầu ra khỏi hàm của nó và trở về vị trí an toàn thì mọi người thở phào ra, tiếng vỗ tay như sấm , tiếng hò reo tán thưởng vang dội như nổ tung cả rạp. Người huấn luyện khom mình cảm ơn sự cổ võ nhiệt tình của khán giả.

 Đêm dần về sáng, Tâm Vương vẫn nằm thao thức trên giường, dư âm phấn khích của buổi diễn hình như chưa tan, mặc dù đây không phải là buổi diễn đầu tiên nhưng đêm nay cái cảm giác xao động trong tâm anh rất mạnh. Qua hơn hai mươi năm vừa học vừa diễn, để có được ngày hôm nay anh đã trải qua biết bao khổ nhọc, cay đắng; thậm chí có lúc tưởng chừng như bỏ cuộc. Vinh quang và hạnh phúc hôm nay là phần thưởng xứng đáng cho những tháng ngày khổ luyện ấy!

Tâm Vương thiếp đi, anh nhớ lại thuở ban đầu khi mới vào nghề. Sư phụ cho anh chăm sóc và huấn luyện mấy chú heo, bọn chúng tuy hiền nhưng quá ngu si và lười biếng. Chúng chỉ thích ăn và ngủ… Anh cũng khá vất vả để dạy cho chúng biểu diễn những tiết mục đơn giản. Kế đó sư phụ giao cho anh huấn luyện bầy khỉ, thôi thì khỏi phải nói, chúng lanh chanh lóc chóc, chạy nhảy không ngừng nghỉ. Anh phải dùng roi phạt, dùng chuối và hạt dẻ chiêu dụ, đổ bao mồ hôi anh mới khép chúng vào khuôn phép được. Có lần chúng ăn cắp thức ăn, phá phách đồ của mọi người và cắn anh chảy cả máu tay!

Kế đó sư phụ chỉ dạy cho anh cách điều khiển bọn ngựa vằn, bọn chúng cũng khá giống loài khỉ, chẳng chút nào chịu yên, có lẽ quen thói ngông cuồng rong ruổi trên thảo nguyên. Ban đầu tập cho chúng dừng laị nhưng chúng cứ lồng lên, phải cả mấy tháng sau mới chịu yên. Anh tròng dây cương và buộc hai mảnh da che mắt chúng, từ đấy chúng dần dần chịu sự điều khiển của anh.

Sư phụ anh khuyên, “Không cứ gì ngựa, tất cả bọn thú hoang cho dù có thuần phục cỡ nào đi nữa cũng cần có dây cương để dẫn dắt và điều khiển, ngoaì dây cương còn phải luôn luôn giữ cây gậy điều khiển trong tay, cần có qui tắc để buộc chúng tuân thủ. Hễ con thú nào có dấu hiệu phá lệ là lập tức điều phục chúng vào khuôn phép!”

 Anh nhớ lời sư phụ, lấy đó làm kim chỉ nam cho mọi hoạt động và huấn luyện thú. Năm năm sau, sư phụ cho anh trực tiếp huấn luyện voi, gấu, sư tử. Lần đầu giáp mặt chúng anh thấy rờn rợn, thầm nghĩ, “Chắc mình không thể, không kham nổi.”

Sư phụ biết ý nên trấn an và động viên, “Cố lên, cố lên, phải cứng rắn hơn chúng thì bọn chúng sẽ khuất phục, không có gì là không thể cả!”

 Anh lấy can đảm đối đầu với những chú voi to đùng, mặc dù trong lòng vẫn còn sợ nhưng bề ngoài rất rắn, sau những lần thất bại cuối cùng anh cũng cỡi được voi. Anh cảm thấy sung sướng ngất trời, ngồi trên mình voi anh vung tay và hét to, “Ta đã thành công! Con voi to đùng đã chịu sự sai xử của ta!”

Ấy thế mà có lần nó nổi khùng, tung vòi và đứng thẳng bằng hai chân sau. Nó hất anh rơi xuống đất, bận ấy anh nằm nhà thương cả tháng trời luôn. Sau khi bình phục, anh lại tiếp tục lăn xả vào thuần hóa lũ thú hoang. Một hôm sơ suất, anh bị con gấu vả một phát, mặc dù đã mặc áo giáp phòng hộ nhưng móng của con thú cũng làm rách thịt chảy máu ròng ròng, cơn đau thấu trời và anh đã khóc. Sư phụ lạ xuất hiện, an ủi và chăm sóc anh như một người con.

Sư phụ xách tấn anh, “Chúng ta như những dũng sĩ thầm lặng ra trận, phải tiến chứ không thể lùi! những con thú hoang ấy phải bị thuần phục!”

 Những lúc căng thẳng nhất, sư phụ luôn kề cận bên anh, kềm cặp, chỉ dẫn kể cả lo lắng những việc sinh hoạt nhỏ nhặt hàng ngày. Anh thầm cảm ơn sư phụ nhiều lắm, anh thường tự nhủ, “Không có sư phụ thì chắc chắn anh chẳng bao giờ thuần hóa được những con thú hoang này.”

 Mười lăm năm trôi qua, gần như tất cả bọn thú đều vâng lời anh. Sư phụ quyết định cho anh tiếp nhận màn tuyệt đỉnh công phu của nghề. Hôm ấy sư phụ và các huynh đệ, người giám hộ, các phương tiện bảo hộ… đều sẵn sàng.

Sư phụ bảo, “Hãy dũng mãnh vào lãnh địa thần chết lấy bảo vật rồi đi ra, việc này tự thân con phải làm, không có ai làm thay cho con được! Phút giây sanh- tử này quyết định một đời sự nghiệp của con!”

 Anh hít ba hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, mắt nhìn thẳng vào con dã thú, từng bước hiên ngang tiến tới. Con sư tử chạm phải cái nhìn của anh, nó cụp mắt xuống, quay mặt đi, rõ ràng nó chịu không nổi cái nhìn của anh. Anh giơ cây gậy điều khiển lên và ra dấu cho nó mở miệng ra; thật kinh khủng, một cái hàm thép lởm chởm răng nanh. Không còn thời gian để nghĩ lung tung hay sợ nữa. Anh tiến tới, khom người từ từ đưa đầu mình vào hàm sư tử; sau vài mươi giây, anh từ từ thoái lui về vị trí an toàn và đi ra. Bạn bè ngoài vòng thép nhảy cẫng lên chúc mừng anh, họ nhào vào ôm lấy anh. Anh không giấu nổi những gịot nước mắt sung sướng.

Sư phụ mỉn cười hài lòng, “Con quả là tay cừ khôi, một tay huấn luyện thú tài ba! Bọn thú hoang dã đã bị thuần phục! Khi ta đã quyết thì không có gì là không thể, những con thú dù có loạn động như khỉ, tham đắm như heo, hoang dã và dữ tợn như gấu, voi, sư tử… cũng phải khuất phục nếu mình quyết tâm!”

 Ánh nắng ngày mới tràn ngập khắp căn phòng, anh mở mắt ra thì mọi người đã ra phố hết tự bao giờ.

(Ất Lăng Thành, 11 tháng 7, 2019)

(Ractapopulous/ Pixabay)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *