Người mù sờ voi

TÂM MINH. Chỉ riêng hình dáng voi kia / Người mù nào có biết gì rõ đâu / Vậy mà xúm lại cãi nhau / Nghĩ mình tài giỏi hàng đầu kém ai!” / “Trong triều đình cũng vậy thôi / Tà ma ngoại đạo lắm người vẫn theo / Tôn thờ chủ nghĩa, giáo điều / Với bao học thuyết mang nhiều lầm sai / Chỉ hay một, chẳng biết hai. Continue reading Người mù sờ voi

Một người nghèo lạ

TÂM MINH. Nhà vua đố kỵ, gian manh / Sai đao phủ đến rừng xanh giết chàng / Chàng điềm nhiên khẽ nói rằng / “Tôi đâu có tiếc tấm thân giả này / Hủy giùm tôi, tốt lắm thay / Chỉ thương mẹ yếu rồi ai phụng thờ!” / Ngạc nhiên đao phủ sững sờ / Hỏi người bình thản bên bờ tử sinh / “Ông không giận vua thật tình?” / Ôn tồn chàng đáp: “Vua mình đáng thương. Continue reading Một người nghèo lạ