Cũ mềm thương nhớ

*Đọc 2 phút*

Thơ LUÂN HOÁN

những người đích thật văn chương
gọi cha kêu mẹ để thương giống nòi
suy tư thân phận nhỏ nhoi
gợi lên hoài bảo tương lai tuyệt vời

riêng con mỏng mảnh theo đời
nhớ thương là ngợi ca người thân riêng
lần từng kỷ niệm vò viên
ngậm từ từ nuốt cầu yên phận mình

mênh mông nhớ, viết linh tinh
mong như hương khói lung linh tan liền
xuống âm phủ lên cõi tiên
tùy nghi gió thổi tâm thiền con theo

thơ thay giọt lệ trong veo
bao lần tâm niệm con treo bềnh bồng:

“…ngậm câu kinh Phật trong lòng
hóa ra tôi khóc bằng dòng khói hương
mẹ tôi chừ ở mười phương?
không đâu, mẹ vẫn ngồi đầu giường tôi…”

“… vọng cao mắt ngó lên trời
mây không bay cũng không trôi bất ngờ
vói tay xin một nhúm thơ
thay hương khói kính hư vô mẹ hiền”

“mẹ là Phật của tôi riêng
tôi còn sống mẹ an nhiên sống cùng
ngoài đời mẹ mất chân dung
trong tâm tôi mẹ khiêm cung dịu dàng…”

“con đi học làm sĩ quan
mỗi tuần ba gởi vài trang chữ đầy
hóa ra con vẫn như ngày
lên năm lên sáu thơ ngây… ” ấy mà

“chiết trà ra chén gan gà
tay ba kính cẩn hơn là nâng hoa
khói bay trắng tóc hay là..
không đâu, con chỉ quáng gà đấy thôi”

thơ con tầm thường vậy thôi
biết mẹ ba chẳng đau lời trách con
viết hoài chẳng khác chi hơn
nhưng nguyện vẫn biết khi còn nhịp tim

bày trò tuyển tập để in
lòng con ra giấy cốt tin chắc là
con được thành người rồi mà
không phụ tình nghĩa mẹ cha sinh thành

thoát chết yểu, vẫn xuân xanh
tám mươi cộng chục đời dành thưởng con
thật ra công đức núi non
ba mẹ cho hưởng, tạ ơn đất trời

sáng nay viết nhảm nữa rồi
buồn chưa trở lại như thời trẻ thơ…

(3g16 sáng 28-02-2020, Montreal, Canada)

(Photo: Huong Sach Marin)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *