Mây trời lãng đãng

NHUẬN HÙNG. Việc gì đến thì cứ đến, ta vẫn là ta! Học hay không cũng chẳng là gì, vui với tuổi già mà sống là lý tưởng lắm rồi. Biết buông bỏ những gì đáng bỏ để tâm hồn nhẹ bước chu du, mây lãng đãng chân trời bất tận, kẻ bình sanh nào biết là ai, đến với đi tự tại tiêu dao không vướng bận, bao phiền não của trần gian xin gác lại! Continue reading Mây trời lãng đãng

Hãy buông gánh nặng xuống?

NHUẬN HÙNG. Xe lửa thuộc hạng sang, được điều khiển bởi nhân viên hỏa xa, chuyên nghiệp nên xe chạy rất êm. Nhưng thay vì đặt hành lý xuống sàn xe, ngược lại chàng ta kia cứ ôm khư khư trên mình, đầu thì đội chiếc va li nhỏ, trên đùi đặt một xách tay rất nặng, hai tay tóm lấy bao đồ khổng lồ. Continue reading Hãy buông gánh nặng xuống?

Thư gởi Như Lai

LỆ ÁNH. Thế Tôn biết không, cuộc đời con cũng đã từng như thế, đã trải qua biết bao đau khổ từ tệ nạn bạo lực gia đình, vì có nhiều biến động như thế nên tuổi thơ của con cũng đã ghi dấu những điều tồi tệ nhất, có thể xem như đó là một khoảng thời gian đau khổ và tuyệt vọng nhất trong con. Continue reading Thư gởi Như Lai

Động trong bất động

NHUẬN HÙNG. Cái bản ngã là chướng ngại lớn nhất trên con đường tu luyện. Hãy học hạnh buông xả, và ý thức với cuộc đời sống sao cho có nhân có hậu biết thương yêu và tha thứ cho mọi người khi họ lầm lỗi, biết thức tỉnh đừng vì lợi danh mà chà đạp danh dự người khác một cách phũ phàng! Continue reading Động trong bất động

Đâu là thiên đường

HÀ THỊ HÒA. Cuộc sống bên Mỹ không phải là thiên đường, cũng phải chịu đựng, làm việc cật lực quên cả ngày đêm. Khi đến lúc hưởng thụ được thì tuổi già lại gõ cửa, sức khỏe đã hao mòn không còn như xưa, chân đi khập khiểng, xiêu vẹo, yếu đuối như đứa trẻ lên hai, đầu óc lẫn lộn quên trước quên sau. Continue reading Đâu là thiên đường