Thơ tháng Hai của Hồ Ngạc Ngữ

*Đọc 3 phút*

(Sư Giác Nguyên viết: “Tình cờ nhìn thấy một trang Facebook có những bài thơ nhẹ nhàng với hương vị muối dưa nâu sồng, tác giả để public nên Ad copy chia sẻ cùng bạn đọc.” Tạ ơn Sư đã chia sẻ những bài thơ chan chứa tâm tư xuất thế, tĩnh lặng, từ bi và mẫn cảm này của thi sĩ Hồ Ngạc Ngữ trên trang New Dharma Readers Facebook ngày 4 tháng 3, 2020. Nay xin giới thiệu đến quý độc giả của Tinh Tấn Magazine.)

*

Đất Khách

Đêm lạnh, gió lùa qua cửa hẹp
Quê hương nghìn dặm vẫn chưa về
Bước chân du tử còn đi mãi
Ai gọi lòng tôi, tiếng gió khuya

Đời vẫn là nơi mua bán mộng
Nhớ thương đã nhạt những câu thề
Những muốn lên non tìm trăng cũ
Ngại lòng cách trở chuyện sơn khê

Mộng mị vẫn đầy lời kinh tụng
Chuông vọng hồn ai bóng trúc tre
Thôi em, đừng khóc mùa tuyệt vọng
Đừng chở trăng về những bến mê

Sóng có xanh xao ngày biển động
Thương nhau còn cả một trời quê
Đã vướng trần gian xin gửi lại
Đất khách đêm nay lạnh lối về

(13.02.2020)

*

Nhàn Cư

Quét những chiếc lá vàng còn sót
Chiều một mình nghe gió xa xôi
Khi lòng như khu vườn tĩnh lặng
Mây đã bay về tận chân trời

Chợt nhớ ngôi nhà nơi quê cũ
Màu khói lam, bếp lửa, cơm sôi
Hạt gạo ra giêng thơm màu nắng mới
Mẹ một đời áo đẫm mồ hôi

Thương lắm ngôi chùa làng mái dột
Bóng Sư ông còm cõi, da mồi
Run run bàn tay lần trang Kinh Phật
Dạy: Con xem Kinh, được ý quên lời

Chiều đã thẫm, cánh chim đêm về đậu
Trăng ở đâu mà bàng bạc muôn nơi
Mong bạn về uống chung trà buổi tối
Yên lặng nhìn nhau cũng thấy vui rồi

(24.02.2020)

*

Một Là Tất Cả

Chiếc lá rụng, có gì đâu, bạn nhỉ
Sao thân cây lặng lẽ cả ban chiều
Con chim đứng trên cành cây đang hót
Sao lòng mình lại hiểu nghĩa thương yêu

Đọc lời kinh: Một vẫn là tất cả
Lòng xót thương trước nỗi khổ con người
Đêm qua có người vừa mới chết
Thế giới này đã vắng một niềm vui

Khi lòng bạn là ngôi chùa thanh tịnh
Tiếng chuông đêm không mộng mị cuộc đời
Tôi vẫn thấy lòng tôi là chú tiểu
Nghe tiếng chuông như nghe những nụ cười

Điều muốn nói thơ vẫn chưa nói được
Vì yêu thương không thể nói bằng lời
Tâm chúng ta có vô cùng rộng lớn
Vẫn mong sao sống trọn một con người

(26.02.2020)

*

Chùa Trên Núi

Nắng, gió và những bông hoa dại
Tím đơn sơ, nở đẹp từng ngày
Trẻ nhỏ chạy trên đồng và hái
Niềm vui từ những áng mây bay

Chú tiểu đang gom màu lá rụng
Vẽ mùa thu mặt nước trăng đầy
Ngôi chùa nhỏ nằm lưng chừng núi
Tiếng chuông trầm trong lá nhẹ lay

Sư ngồi đọc trang kinh lòng không chữ
Thiếu nữ năm xưa còn thoảng đâu đây
Tu là trả cảnh trần về cho mộng
Tóc tơ xưa không hẹn kiếp này

Câu thơ xóa và bày muôn ảo tượng
Trong bao la chỉ vẽ bóng ngàn mây
Lời kinh Phật chỉ vào tâm nhân giả
Hạt bụi nào còn vướng xưa nay

(27.02.2020)

*

Dưới Mái Nhà Xưa

Trước sinh tử, đời người như chững lại
Bỗng có điều gì đánh động trong tâm
Nhà cửa, công danh không giữ được
Xuôi tay rồi, lá rụng ngoài sân

Muốn tìm tu, nhưng thấy đâu sư sãi
Khi cuộc đời cứ lộng giả thành chân
Chùa càng rộng, lòng người càng chật hẹp
Nói cho nhiều cốt để vinh thân

Thôi về lại mái nhà đã cũ
Rui mè hư nhưng vẫn của mình
Dọn lại khu vườn xưa đầy cỏ
Sớm mai nghe chim hót trên cành

Đất có tốt gieo nhân lành mới mọc
Mặc cuộc đời cứ mãi mãi đua tranh
Dại khôn gác ngoài bờ giậu cũ
Đêm bình yên, giấc ngủ an lành

(29.02.2020)

(Nguyễn Vinh Quang/ Pexels)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *