Thơ HT THÍCH MINH ĐIỀN
Đa mang thế sự nhân tình
Sóng xô nhân ngã bất bình khổ đau
Về chùa đạm bạc tương chao
Giữ tâm thanh tịnh lòng nào chẳng vui
Hoàng hôn buông xuống dòng đời
Ánh dương hòa quyện mây trời chiếu soi
Tự ngôn thả giữa dòng trôi
Quán âm tịch chiếu bên đồi huyễn hư
Vén mây tìm dấu chân như
Mò trăng đáy nước bóng xưa ảo mờ
Chơn kinh hỏi bé ngây thơ
Bao năm thuyết giáo bây giờ ở đây
Lặng thinh thành kính chắp tay
Đi tìm dấu vết Như Lai ngày nào
Đất bằng sóng dậy lao xao
Suối con chảy mạnh dồn vào đại dương
Con quỳ đốt nén tâm hương
Giữ lòng thanh tịnh cúng dường Thế Tôn
Hằng ngày ở chốn thiền môn
Chẳng duyên thế sự, lối mòn dần xa
Mây trời lồng lộng bao la
Họa mi hòa nhịp khúc ca thái bình
Nắng vàng điểm xuyết lá xanh
Lộc non hé nụ trên cành tùng hương
Chấp tay thành kính cúng dường
Áo lam hòa hợp thiền đường tựa nương
Con nguyền dâng nén tâm hương
Giữ lòng thanh tịnh chẳng vương bụi trần
Trước Phật đài nguyện tĩnh tâm
Không gian trầm lắng hương lòng nhẹ bay
Tương chao đạm bạc tháng ngày
Không màng thế sự, chẳng say nhân tình
Mặt hồ gợn sóng lung linh
Trên non dưới nước thanh bình chốn xưa
Quy nguyên nguồn cội Phật thừa
Muôn chim hòa nhịp cũng ưa non bồng
Mĩm cười thở nhẹ lắng trong
Nơi vào chẳng trụ, tơ lòng chẳng vương
Về đây tìm chốn cố hương
Thênh thang một cõi vô thường dần trôi
Cánh hoa theo gió buông rơi
Gợn lên mặt nước mây trời lãng du
Đi qua hình bóng thiên thu
Mò trăng đáy nước sương mù mờ xa.·
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.