Thơ THÁI TÚ HẠP
Viễn xứ trăng khuya thao thức mãi
Chung trà tâm động nhớ nhung quê
Bạn cũ như mây trời phiêu bạt
Mấy thuở nào yên chốn trở về!
Từ dạo quê nhà giông bão tới
Cửa không kinh lặng bóng Chiên Đàn
Tháp cao im vắng hồi chuông đổ
Giòng sông sương lạnh vấn khăn tang
Còn ai thăm hỏi người thiên cổ
Cỏ hoang trên mái phố âm dương
Mênh mông mưa nắng trời hư huyễn
Muôn dặm lòng ta chỉ cố hương
Chinh chiến xa rồi quê quán cũ
Nhưng hồn chưa lắng nỗi niềm đau
Tiếng hát nghẹn ngào như tiếng khóc
Mấy bờ sông rụng trắng hoa cau
Bạc tóc ta về than củi đốt
Phố thương chia nửa mảnh trăng gầy
Sỏi đá bên thềm hoang phế thức
Tiền sử mê cuồng vết chim bay
Gió thổi tri âm ngàn phương biệt
Nhân gian đâu hiểu chuyện thương đau
Tâm bút u hoài lên núi viết
Nghìn trang huyết lệ thấu mai sau
Cuộc thế phơi bày gươm giáo dựng
Người về kể lại, sử lưu vong
Khổ thân cơm áo đời u uẩn
Tình nghĩa như bèo giạt trôi sông
Tiếng dế năm canh sầu da diết
Như thở than hoài chuyện nước non
Ẩn cư. Thế tục không màng đến
Biển dâu vọng ngã có như không
Trời đất thăng trầm, ai thấu triệt
Kiếp người gió thoảng nắng qua hiên
Mái ấm đoàn viên linh hiển thắp
Tình thương hóa giải nghiệp oan khiên
Tám vạn pháp môn lưu hậu thế
Biển sóng muôn đời. Tâm tịnh an
Nụ cười. Sen nở trên băng tuyết
Mùa xuân thế kỷ đã sang trang
Quê cũ hân hoan hồn thức giả
Cùng nhau cấy ngọn lúa Chân Nguyên
Giọt nước cành dương chim tắm mát
Trần gian vi diệu ngát hương thiền.
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.