Tìm lại em trong kí ức

TN NHƯ HIỀN. Sáng ra tôi vội vàng qua phòng hỏi han em, thì thấy căn phòng đã đóng khóa, tôi chạy đi tìm em, tôi đến những nơi mà em đã từng đến, đứng trên con đường xưa cũ mà chẳng thấy em nữa. Tôi ngồi xuống bên lề đường, bật khóc như một đứa trẻ, tôi đã khóc thật nhiều… và cứ thầm gọi tên em. Continue reading Tìm lại em trong kí ức

Nhật ký một Phật Tử

THANH NGUYỄN. Niệm Phật là pháp môn phù hợp và dễ nhất cho những người Phật tử hàng ngày phải đi làm. Việc niệm Phật, nghĩ Phật, tưởng Phật trong lúc làm việc không ảnh hưởng gì đến công việc cũng như những người làm chung, tất nhiên cũng còn tùy thuộc vào loại công việc nữa. Với thiền thì đòi hỏi phải có một chỗ ngồi yên tịnh, một địa điểm cụ thể, một không gian thích hợp và đôi khi còn phải có thầy hoặc bạn trợ giúp, lễ lạy thì không thể áp dụng ở chỗ làm. Continue reading Nhật ký một Phật Tử

50 năm, Xuân xứ người

NHUẬN HÙNG. Đúng vậy, hình ảnh Tết nhất là trong những ngày đầu Xuân ai ai cũng có tâm trạng như thế. Quê hương đất nước không còn như xưa, tuy đã 50 năm (nửa thế kỷ) mà lòng người vẫn còn nhiều khắc khoải lê thê. Biết đến bao giờ người dân mới có cuộc sống thật sự ấm êm như những năm tháng xa xưa. Continue reading 50 năm, Xuân xứ người

 ‘Ăn Tết’ thời thơ ấu

TRẦN VĂN MÃNH. Hồi nhỏ mình rất ít khi nào đi vào chùa Ông vì rất sợ ngôi chùa nầy. Có rất nhiều huyền thoại về ngôi chùa Ông, phía ngoài vách có vẽ hình con ngựa Xích Thố màu trắng, hồi nhỏ mình thường nghe người ta nói ban đêm ở gần chùa Ông, người ta thường nghe tiếng ngựa hí vang. Continue reading  ‘Ăn Tết’ thời thơ ấu

Thiền sư & biển cả

T. NHUẬN HÙNG. Tác giả ngầm cho chúng ta biết “đã đến” và “trở lại,” “biển trời xanh man mác” ngụ ý muốn nói lên rằng biển cả có muôn vàn sự kiện để nói, nhưng ai là người hiểu được điều gì đang và sẽ xảy trên đại dương muôn trùng sóng vỗ dạt dào. Continue reading Thiền sư & biển cả

Kiếp nhân sinh

NHUẬN HÙNG. Có những đêm tôi ngồi ở ngoài trời, bị muỗi cắn, tôi rờ thấy xương, thấy thịt, một hồi tôi tức cười quá. Thân này thật không ra gì, nương vào nó cực quá. Nương từng khúc từng mảnh xương mà cứ cho là của mình thật, từ đó bao nhiêu cái dở phát sanh, kể ra không thể hết. Continue reading Kiếp nhân sinh