Tìm Lại Lũy Tre Làng/ Thích Nhuận Hùng

Thật vậy, trong chúng ta ai ai cũng có tâm trạng như nhau. Nhắc đến quê hương, nhất là “xứ nẫu” quê tôi, bây giờ thì các tỉnh đã sáp nhập lại, nên địa danh Bình Định, Phú Yên, tương lai sẽ không còn riêng rẽ như xưa nữa. Địa danh một thời lẫy lừng sẽ không còn nữa, từ từ những thế hệ sau này sẽ đi vào quên lãng…Thật đáng tiếc! Continue reading Tìm Lại Lũy Tre Làng/ Thích Nhuận Hùng

Giá Như… (Thầy Nẫu)

Hơn bảy tháng, từ một thằng thư sinh trói gà không chặt trở nên kẻ đào vàng thuê, nó bỗng nhiên chững chạc ra, đen và ốm hơn nhưng đôi tay chơi ghi-ta thì vẫn tuyệt vời. Đêm đó hai đứa cứ thì thầm: Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn… chín mươi ngày qua chứa chan tình thương… Continue reading Giá Như… (Thầy Nẫu)

Người mẹ không tên/ TN Hiền Nghĩa

THÍCH NỮ HIỀN NGHĨA. Khi đêm về trong mái nhà lung linh mờ ảo ngọn đèn dầu, các con đã ngủ say, cô ngồi đó nhìn các con, tay lần hạt chuỗi, bên vách nhà có treo hình mẹ Quan Âm, cô nhìn lên hình mẹ, miệng lẩm bẩm “xin Mẹ hãy phù hộ cho con trở thành chỗ nương tựa vững chắc cho các hài nhi của mẹ giữa cuộc đời này.” Bên ngoài trời tối mịt mù, tiếng dế, tiếng ễnh ương trên đồng kêu suốt canh thâu. Continue reading Người mẹ không tên/ TN Hiền Nghĩa

Ngày rằm tháng Bảy, nhớ Mẹ tôi

THÍCH NHUẬN HÙNG. Cuối cùng mẹ tôi đành phải đi cắt tranh mướn cho người ta mãi tận Pleime, nơi ấy rừng núi hoang vu giáp ranh biên giới Campuchia.Thời bấy giờ núi rừng trùng điệp, bệnh sốt sét hoành hành, độc hại nhất vô cùng tại đó. Nếu ai đã từng đi lính VNCH thời trước1975 nghe nhắc đến địa danh Pleime, là đủ biết nơi đó như thế nào! Địa đầu của cuộc chiến miền cao. Nhưng vì sinh kế mà Mẹ tôi đành xa nhà đi làm thuê kiếm tiền nuôi con. Continue reading Ngày rằm tháng Bảy, nhớ Mẹ tôi

Tôi học đạo Phật

PHAN PHƯƠNG ANH. Tôi không nhớ rõ lúc đó do đâu mà tôi có được quyển sách ‘Đức Phật và Phật Pháp’ do Phạm Kim Khánh dịch. Tôi đọc quyển sách ấy để bớt đi sự sợ hãi trước một bối cảnh xã hội đang rối loạn, tan rã. Giáo lý cao siêu của Ngài thật thâm sâu mà điều mà tôi lãnh hội được chỉ bằng hạt cát. Continue reading Tôi học đạo Phật

Lòng hiếu của sư cô đối với cha già/ TN Vạn Hiếu

THÍCH NỮ VẠN HIẾU. Rồi một ngày nọ tôi cùng mấy đứa trẻ trong xóm đi chùa chơi và tôi ở luôn trên đó, năm ấy tôi 10 tuổi. Năn nỉ mãi thì xin Mẹ dấu Ba cho đi xuất gia theo Sư học đạo. Khi biết được thì Ba rất buồn mà có nói tiếng nào đâu, sau lâu lâu tức giận vì nhớ con, Ba nói: “Đã quyết định thì đi luôn đi, Ba coi như không có con.” Tôi biết đó chỉ là lời nói khi nhớ con, khi nỗi nhớ dâng trào chứ lòng Ba đau lắm chứ, buồn lắm chứ. Continue reading Lòng hiếu của sư cô đối với cha già/ TN Vạn Hiếu

Nói với con gái/ Ngô Thị Hạnh

NGÔ THỊ HẠNH. Sáng thứ Hai, con nằm giữa ba mẹ cùng nhau nói chuyện chơi, bỗng dưng ba hỏi con có ước muốn gì sâu sắc nhất? Suy nghĩ một lát rồi con nói, “Con muốn được đi trên đôi chân của mình”. Mẹ phải nằm quay lưng lại để khóc. Trời ơi, chỉ một điều hết sức tự nhiên trong quá trình phát triển của con người mà con phải mơ ước, khát khao! Đau khổ thay với điều bình thường như vậy mà ba mẹ không thể làm cho con được. Còn sự đau khổ nào lớn hơn điều đó không? Continue reading Nói với con gái/ Ngô Thị Hạnh

Học Tu Như Võ Sĩ… Bị Đo Ván/ Đồng Phúc

ĐỒNG PHÚC. Hồi mới biết tu, tưởng bỏ hết mấy cái thứ vui vô vị, vớ vẩn, viển vông, vòng vo của đời thường, vô chùa xin được quét lá, ăn chay, tối sáng “dùi mài” kinh kệ thì mình sẽ chứng được cái này cái kia, đạt được quả vị để rồi thành thánh cái một. Ai ngờ! Continue reading Học Tu Như Võ Sĩ… Bị Đo Ván/ Đồng Phúc

Tháng Năm mưa Brisbane/ Phan Bê Ca

PHAN BÊ CA. Mình khác loài vật ở chỗ có tâm, có tầm, có tứ. Cho nên nếu mình quên, cứ suốt đời lãng quên mà chỉ chăm chăm sống đời vật chất, chỉ lo cho phần xác không thôi thì có phải cũng giống các loài cõi đọa lắm sao? Thì có phải cũng sẽ nghiêng về cõi đọa ở một kiếp mai hậu nào đó sao? Continue reading Tháng Năm mưa Brisbane/ Phan Bê Ca

Về bên chân Phật, nghe lòng an yên/ TN Nhuận Nguyện

TN NHUẬN NGUYỆN. Làm sao người ta có thể thương cho được kẻ đã dã man tàn sát gia đình, người thân của mình; làm sao người ta có thể dễ dàng chấp nhận kẻ đã đốt đi làng mạc, quê hương, biến ta thành những kẻ “mất căn cước” nơi đất khách hả mẹ? Continue reading Về bên chân Phật, nghe lòng an yên/ TN Nhuận Nguyện