Ngày rằm tháng Bảy, nhớ Mẹ tôi

THÍCH NHUẬN HÙNG. Cuối cùng mẹ tôi đành phải đi cắt tranh mướn cho người ta mãi tận Pleime, nơi ấy rừng núi hoang vu giáp ranh biên giới Campuchia.Thời bấy giờ núi rừng trùng điệp, bệnh sốt sét hoành hành, độc hại nhất vô cùng tại đó. Nếu ai đã từng đi lính VNCH thời trước1975 nghe nhắc đến địa danh Pleime, là đủ biết nơi đó như thế nào! Địa đầu của cuộc chiến miền cao. Nhưng vì sinh kế mà Mẹ tôi đành xa nhà đi làm thuê kiếm tiền nuôi con. Continue reading Ngày rằm tháng Bảy, nhớ Mẹ tôi

Tôi học đạo Phật

PHAN PHƯƠNG ANH. Tôi không nhớ rõ lúc đó do đâu mà tôi có được quyển sách ‘Đức Phật và Phật Pháp’ do Phạm Kim Khánh dịch. Tôi đọc quyển sách ấy để bớt đi sự sợ hãi trước một bối cảnh xã hội đang rối loạn, tan rã. Giáo lý cao siêu của Ngài thật thâm sâu mà điều mà tôi lãnh hội được chỉ bằng hạt cát. Continue reading Tôi học đạo Phật

Lòng hiếu của sư cô đối với cha già

THÍCH NỮ VẠN HIẾU. Rồi một ngày nọ tôi cùng mấy đứa trẻ trong xóm đi chùa chơi và tôi ở luôn trên đó, năm ấy tôi 10 tuổi. Năn nỉ mãi thì xin Mẹ dấu Ba cho đi xuất gia theo Sư học đạo. Khi biết được thì Ba rất buồn mà có nói tiếng nào đâu, sau lâu lâu tức giận vì nhớ con, Ba nói: “Đã quyết định thì đi luôn đi, Ba coi như không có con.” Tôi biết đó chỉ là lời nói khi nhớ con, khi nỗi nhớ dâng trào chứ lòng Ba đau lắm chứ, buồn lắm chứ. Continue reading Lòng hiếu của sư cô đối với cha già

Nói với con gái

NGÔ THỊ HẠNH. Sáng thứ Hai, con nằm giữa ba mẹ cùng nhau nói chuyện chơi, bỗng dưng ba hỏi con có ước muốn gì sâu sắc nhất? Suy nghĩ một lát rồi con nói, “Con muốn được đi trên đôi chân của mình”. Mẹ phải nằm quay lưng lại để khóc. Trời ơi, chỉ một điều hết sức tự nhiên trong quá trình phát triển của con người mà con phải mơ ước, khát khao! Đau khổ thay với điều bình thường như vậy mà ba mẹ không thể làm cho con được. Còn sự đau khổ nào lớn hơn điều đó không? Continue reading Nói với con gái

Học tu như võ sĩ… bị đo ván

ĐỒNG PHÚC. Hồi mới biết tu, tưởng bỏ hết mấy cái thứ vui vô vị, vớ vẩn, viển vông, vòng vo của đời thường, vô chùa xin được quét lá, ăn chay, tối sáng “dùi mài” kinh kệ thì mình sẽ chứng được cái này cái kia, đạt được quả vị để rồi thành thánh cái một. Ai ngờ! Continue reading Học tu như võ sĩ… bị đo ván

Tháng Năm mưa Brisbane (Phan Bê Ca)

PHAN BÊ CA. Mình khác loài vật ở chỗ có tâm, có tầm, có tứ. Cho nên nếu mình quên, cứ suốt đời lãng quên mà chỉ chăm chăm sống đời vật chất, chỉ lo cho phần xác không thôi thì có phải cũng giống các loài cõi đọa lắm sao? Thì có phải cũng sẽ nghiêng về cõi đọa ở một kiếp mai hậu nào đó sao? Continue reading Tháng Năm mưa Brisbane (Phan Bê Ca)

Về bên chân Phật, nghe lòng an yên

TN NHUẬN NGUYỆN. Làm sao người ta có thể thương cho được kẻ đã dã man tàn sát gia đình, người thân của mình; làm sao người ta có thể dễ dàng chấp nhận kẻ đã đốt đi làng mạc, quê hương, biến ta thành những kẻ “mất căn cước” nơi đất khách hả mẹ? Continue reading Về bên chân Phật, nghe lòng an yên

Ngát hương vô ưu

THÍCH NHUẬN HÙNG. Thiết tưởng, việc nhỏ không hỷ xả được vẫn cố chấp, thì lấy đâu có tình người bao dung cho ta mà cảm thông với ai. Một ánh mắt biết mở lòng, một lời nói rất dịu dàng, dễ nghe, trái tim luôn luôn từ ái, khoan dung đến với mọi người. Ai ai, mà chẳng quý ta, nếu quý vị làm được như thế, thì xã hội này đâu còn nhà tù và tòa án cũng phải đóng cửa luôn! Continue reading Ngát hương vô ưu

Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn

NGUYỄN PHƯƠNG LAN. “Ôi học Phật nghe Vô Thường đến thuộc nằm lòng, nhưng chỉ biết lý thuyết thôi chớ chưa Thực Chứng, có sống trong cảnh tử biệt mới biết rõ Vô Thường là thế nào. Biết già-bệnh-chết là lẽ thường của cuộc đời, nhưng cho là của người khác chớ không phải của mình, tới khi mình sống trong cảnh mới thấy, mới biết nó đau khổ là dường nào! Từ đó, từng ngày từng ngày một, tôi mới thấm thía được nỗi buồn trống vắng trong tôi. Tôi ăn cơm vừa nhìn ra chiếc ghế sofa dài anh thường nằm mà rơi lệ! Ăn cơm mà nước mắt chan cơm, tôi đau vô cùng!” Continue reading Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn

Tự truyện của một người đang già đi

LÝ THU LINH. Tôi vẫn còn nợ người xưa ngàn lời xin lỗi. Nhưng anh đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Cuộc đời nhiều khi cũng lạ. Có những khoảng thời gian, một người nào đó là tất cả cuộc sống của mình, nhưng rồi cũng có lúc người đó như không hề có mặt, không hề dính dáng đến ta. Người ta có thể xóa sạch ký ức cuộc sống như thể xóa một dấu chân trên cát được sao? Continue reading Tự truyện của một người đang già đi