
Cõi mê
KHUẤT HÀ. Khôn đời vẫn giữa cõi mê / Vàng son cũng trả lại về hư vô / Trăm năm thoắt cuộc xô bồ / Chén vàng, chén ngọc đáy mồ nhục vinh! Continue reading Cõi mê
KHUẤT HÀ. Khôn đời vẫn giữa cõi mê / Vàng son cũng trả lại về hư vô / Trăm năm thoắt cuộc xô bồ / Chén vàng, chén ngọc đáy mồ nhục vinh! Continue reading Cõi mê
TÂM MINH. Từ lâu Phật đã dạy rồi: / “Chúng sanh Phật tánh sẵn nơi thân này / Tương lai thành Phật một ngày / Riêng ta là Phật giờ nay đã thành. / Chúng sanh tu khéo tâm mình / Tương lai cũng sẽ trở thành Phật thôi!” Continue reading Ngọc báu trong áo
TÂM MINH. Nhà vua đố kỵ, gian manh / Sai đao phủ đến rừng xanh giết chàng / Chàng điềm nhiên khẽ nói rằng / “Tôi đâu có tiếc tấm thân giả này / Hủy giùm tôi, tốt lắm thay / Chỉ thương mẹ yếu rồi ai phụng thờ!” / Ngạc nhiên đao phủ sững sờ / Hỏi người bình thản bên bờ tử sinh / “Ông không giận vua thật tình?” / Ôn tồn chàng đáp: “Vua mình đáng thương. Continue reading Một người nghèo lạ
TÂM KHÔNG VĨNH HỮU. Bầu trời rộn cánh én / Chợ chiều nhịp lao xao / Xuân khứ lai bờ bến / Vẫn vậy ngàn xưa sau. Continue reading Vườn Thi Đạo, thơ Xuân của Tâm Không Vĩnh Hữu
TÂM MINH. “Thiền sư sao lại chóng quên / Chúng tôi chiến sĩ sống bên sa trường / Xả thân chiến đấu vẻ vang / Hy sinh tính mạng bảo toàn quốc gia / Sao ông lại chẳng nhớ ra / Để mà đối đãi khác xa hơn người!” / Thiền sư nghiêm giọng trả lời… Continue reading Chiến sĩ nhân đạo
HUỆ TRUNG. Ra thăm vườn buổi sớm / Đón trời mưa bay bay / Nghĩ nhiều về sự sống / Thêm chắt chiu ngày ngày / Trong niềm đau nỗi khổ / Chợt mùa xuân nhẹ về… Continue reading Thỉnh Xuân
TÂM MINH. Cuộn hàng mất trộm người ta thấy liền / Kẻ gian lộ diện, lộ tên / Lái buôn bị trộm thật hên vô vàn / Thâu hồi đầy đủ số hàng / Những bà con khác được mang trở về… Continue reading Bắt giam tượng Phật
TÂM MINH. Lâu đài là chốn dừng chân / Người đi, kẻ đến cứ lần lượt thôi / Ghé đây ngắn ngủi, tạm thời / Đúng là quán trọ như lời của tôi! Continue reading Người khách trọ
TÂM KHÔNG. Nhìn gần hoa nở vội / Duyên chưa chín đã tàn / Búp trên cành trông đợi / Đón mùa xuân mới sang. Continue reading Thơ Xuân của Tâm Không Vĩnh Hữu
TÂM MINH. Một ngày trời nổi cơn giông / Nếu mà sét đánh cây thông đổ nhào / Cây này sẽ đổ hướng nào?” / Mọi người đều nói đổ vào hướng Đông / Mỉm cười Phật dạy ung dung: / “Con người cũng giống cây thông vô ngần.” Continue reading Thân cây mọc nghiêng