
Bóng Hoàng Hôn/ Tuệ Uyển Nhi
Sầu tím hoàng hôn lạnh buốt ngày / Mây chiều gió lộng cuốn xa bay / Đường quê núi lặng sương giăng lối / Bến vắng đồi hoang cỏ phủ đầy… Continue reading Bóng Hoàng Hôn/ Tuệ Uyển Nhi
Sầu tím hoàng hôn lạnh buốt ngày / Mây chiều gió lộng cuốn xa bay / Đường quê núi lặng sương giăng lối / Bến vắng đồi hoang cỏ phủ đầy… Continue reading Bóng Hoàng Hôn/ Tuệ Uyển Nhi
Nhân dịp lễ Vu Lan 2025, xin gửi đến bạn đọc xa gần một vần thơ cũ. Thật vậy, thời gian luôn đổi mới, thế nhưng thời gian vẫn là thời gian. Những áng mây cũng vậy, trôi đi không bao giờ trở lại, thế nhưng đôi khi dường như cũng có những áng mây “sao trông giống như những áng mây một thuở nào”. Continue reading Những Áng Mây Trắng/ Hoang Phong
Đã rất nhiều năm qua mình không đi chùa, bởi chán ngán cái thời mạt pháp và sợ phải đối mặt với ma tăng! Vậy mà nhân duyên mùa Vu Lan 2025 mình được ghé đảnh lễ Thầy Minh Đạo, thăm và tặng quà các cháu bé mồ côi được mấy chùa nuôi dưỡng. Và thật ấm áp khi được đắp tấm Y Phấn Tảo mà Thầy Minh Tuệ tự tay khâu và từng đắp trên người. Continue reading Tôi Trở Lại Chùa Để Lạy Phật/ Bùi Thị Minh Hằng
Vừa chạy vừa lắng nghe băng giảng thì hơi bị nhức đầu, huyết áp tăng lên 158. Rồi chạy không nghe máy, đầu óc trống trơn, hết nhức đầu, huyết áp giảm xuống 128. Như vậy là giữ tâm trống rỗng khi đi bộ hoặc chạy là tốt nhất. Từ đó Thông Đạo chuyên tâm tập luyện, không còn nghĩ gì đến giao tiếp bạn bè, không còn nghĩ gì đến việc từ thiện hơn nửa đời người trước đây, tâm dần lặng yên nên thiền tập, niệm Phật cũng tiến bộ. Continue reading Đau Tim Là Cơ Hội Tu Tập/ Thông Đạo
Mỗi khi nghe Thầy Tiễn Huyến giảng Kinh Địa Tạng, lòng tôi lại dâng lên niềm thương cảm và nỗi xúc động lạ thường. Tôi phải cố gắng bậm môi, còn hai tay thì đan vào nhau thật chặt để khỏi bật khóc, nhưng không tài nào giữ nỗi. Những dòng nước mắt cứ thi nhau tuôn tràn ướt đầy cả hai tay áo. Chưa đủ, tôi kéo cả hai vạt quần để thấm. Nước mắt tôi chảy dài như vòi nước xài lâu ngày bị hư. Nếu phải đem hứng, chắc đủ pha một ấm trà để uống. Continue reading Vài Cảm Nghĩ Về Đạo Phật/ TN Pháp Tạng
Đôi bàn tay run run theo nhịp gió, mẹ lần từng đường kim mũi chỉ, những mong kịp sớm mai có bộ quần áo lành lặn trong lễ thế phát xuất gia của con mình. Chợt thấy đêm dài như nỗi nhớ hằn sâu vào vũng buồn nơi mắt mẹ, đôi mắt thầm lặng đợi chờ và dõi theo bước đi của con suốt cả chặng đường đời. Cả thập kỷ trôi qua mà mỗi lần nhớ lại đôi mắt ấy, trái tim tôi vẫn khắc khoải rưng rưng như những ngày đầu xa quê theo thầy học đạo. Continue reading Ân Tình Gửi Mẹ/ TN Nhật Minh
Tiếng chuông chùa ngân nga, văng vẳng trong không gian rồi tan loãng giữa xóm làng sau khi đã thâm nhập chốn dương trần và đưa nhân gian vào cõi tịch tĩnh hư không. Thời gian lắng đọng cùng hồn người. Cảnh vật như cộng hưởng cùng tiếng chuông. Tất cả đều trở nên lung linh trầm mặc. Tiếng chuông chùa thi vị và đầy sức cảm hóa làm nảy sinh ra biết bao cảm hứng về âm nhạc và thơ văn, chan chứa chất liệu cốt tủy của tinh thần Phật giáo cùng với mối sầu cảm ướp đầy tình tự quê hương. Tiếng chuông chùa quả thật có một năng lực hồi sinh rất lớn. Continue reading Vẳng Tiếng Chuông Chùa/ Ngô Tằng Giao
CÒN nghe suối mạch chảy xuôi / YÊU đời rách nát ngậm ngùi hô kinh / MỘT phương tám nẻo một mình / THUỞ đày đọa lá trên cành hớp sương / ĐI qua tóc cũ màu hương / HOANG đàng du thủ đong lường hắt hiu. Continue reading Bất Lai Bất Khứ/ Tâm Không Vĩnh Hữu
Chẳng biết bà Kiên kiếp trước đã gây nên oan trái gì mà bây giờ phải chịu cảnh nuốt nước mắt trào ngược vào lòng, khi nghe đứa con gái của bà nói thật từ trong tâm can của nó. Bà thật sự buồn khi có chồng và sinh ra hai đứa con, chẳng có đứa nào thuần tín Phật Pháp cả. Tuy rằng chúng được vợ chồng bà nuôi nấng khôn lớn, đứa nào cũng học hành đến nơi đến chốn rồi ra làm việc hơn cả thời đại của bà. Continue reading Oan Trái/ Phạm Thị Ngọc Hiền
Hãy nói lời chân chánh, hãy sống chân chính như mặt biển trải rộng mà không che giấu gì, như nước thanh tịnh trong lành mà ai cũng có thể uống, như gương soi ai cũng có thể nhìn thấy mặt mình, như trái ngọt cây lành mà ai cũng có thể ăn, như hoa,tỏa hương thơm mà không lưu giữ. Tu sĩ sống đúng với giới luật là con người thành thật nhất. Không có gì thật thà bằng sống đúng với giới luật. Continue reading Hãy Nói Thật và Quý Trọng Người Nói Lên Sự Thật/ Đào Văn Bình