Bài THÍCH NHUẬN HÙNG
Ai đem mưa đến gợi thêm sầu! Lòng nào ray rức bởi mưa sa. Tình người rong ruổi buổi chiều tà. Mưa ơi! Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ hay mưa vẫn bay trong bầu trời lãng đãng. Tìm đâu cho thấy bóng mưa sa? Mưa ơi, mưa hỡi, mưa hà, mưa còn lưu luyến với ai! Mưa mong, mưa đợi, mưa chờ, mưa quanh không khí, mưa ngoài biên cương, mưa rơi đồng ruộng, mưa rơi rừng hoang. Mưa trên đỉnh núi cheo leo cội nguồn, mưa từ đỉnh chót chơi vơi, hay mưa âm ỷ, mưa trong lòng người, mưa ơi! Mưa buồn, mưa giận, mưa vẫn là mưa! Mưa mùa chưa đến cũng là mưa ơi!
California những tháng ngày qua thật là lý tưởng, đẹp ơi là đẹp, nhìn qua, chẳng khác nào cảnh trong tranh thiên đường, cũng là hạ giới ta bà nơi đây. Phố phường tấp nập vui chơi ôn hòa, khí hậu tuyệt vời ấm êm. Cùng tia nắng đỏ chói vàng rọi soi, chiều Thu ngã bóng bên thềm, nắng Thu oi ả vàng lá vàng rụng rơi, còn nhiều vươngvấn chưa xa phố phường. Cali chưa vội chia lìa… Ai dè! Mây đen bao phủ kéo về nhiều ghê, một ngày âm ỷ dài chê, mưa kia tầm tả liên hồi khổ thay! Nắng luôn chẳng trách ông trời. Chỉ mưa tí tách vài ngày xá chi, thế mà có người thở ngắn, thở dài. Ông trời, cũng khó lòng ghê, sống sao cho trọn muôn người, khen chê!
Ôi mưa! Mi có biết mi từ đâu đến đây không? Hay mi chỉ là những giọt nước tích tụ lâu ngày trong đám mây đen kia? Thật đáng thương. Cội nguồn mi chẳng cần tỏ rõ làm chi! Vậy sao ngươi gây nên bão khắp nơi nơi. Mi có biết nơi mô đau khổ nhất hay không? Nơi đó là vùng trời bé nhỏ, ở mãi tận bên kia Thái Bình Dương, đất đai hẹp hòi, dân tình chết ngột! Vậy mà mi chẳng thương quý chút nào, còn mang nước đến lan tràn nơi nơi ngập lụt như thế hả hê. Được gì? Ta biết mi là đại dương, dòng nước mênh mông chuyển hóa luân lưu, biến thành giông tố, bão bùng thiên tai. Ai cũng cầu mong bão bùng tiêu ngay. Cớ chi ngươi lại làm mưa làm gió, bão tố ngập lụt, ruộng đồng bao phen, cửa nhà ngập chìm, ôi thôi! Nghiệp nào hung dữ, nghiệp nào ác ôn. Cộng chung bão tố liên miên, khiến dân thành Nội tơi bời, không nhà không cửa, đói than cùng làng. Huế chừ còn chi bây giờ! Thôi thì, xin hãy gác qua, bao nhiêu nghiệp chướng tai ương, đất trời. Chuyện mưa, chuyện gió còn dài dài chưa yên.
Xin chia sẻ cùng quý vị bài thơ Mưa Chiều của tác giả Anh Bằng đã được phổ nhạc mười sáu năm về trước.
Mưa Chiều
Lang thang trên phố dưới cơn mưa chiều
Bước chân dầm mưa trống vắng cô liêu
Từng vòng tay đầy ôm ấp tình yêu
Em vẫn như chim nhỏ ban chiều
Kêu ngất theo như về cuối đèo
Ai đem mưa đến cho em âu sầu
Tiếng mưa buồn tênh thiếu bước chân nhau
Trời còn mưa hoài trên phố hàng cây…
Lòng mình bây giờ hoang vắng lẻ loi
Trăm dối gian xin trả cho người
Giờ chỉ còn tiếng buồn mưa rơi.
Ôi, ta vẫn hiểu ngươi là mưa đem đến trần gian như lữ khách trong mơ, tuy thể lỏng mỏng manh, ẻo lã, nhẹ nhàng, trong veo như là nước; nhưng sức phá của mi chừ cũng thật vô biên, rồi mai kia mi cũng rời đi với dòng đời tay trắng, trắng xóa như vôi. Than ôi! Ngươi ôm bao nghiệp ác phá mùa màng muôn dân. Trời chi, sao ông chẳng phạt mưa nào, hỡi ông!
Ngươi chẳng khác nào là danh, là vọng, là tài sản, nào địa vị cao sang, chẳng có gì mang theo được, ngoại trừ hành trang của một hạt mưa bé tí chẳng biết tu hành khổ hạnh để sống trọn vẹn với đất trời. Bởi vì, trong đó còn có giá trị tình yêu thương muôn loài đã trao đổi với nhau, cùng những điều tử tế đã gieo bằng tất cả chân tâm.
Có người hỏi rằng: Hạt mưa có giống kiếp người hay chăng?
À! Tạm hiểu sơ sơ, mưa vẫn là mưa, người vẫn là người. Cớ sao phải so sánh như thế?
Ngươi cũng chỉ là hư ảo, cớ sao ta phải dành trọn yêu thương? Phải chăng, chính vì giọt sương mai, cũng như những giọt mưa liên tục trong những ngày qua, chúng vẫn biết mình sẽ tan biến dưới ánh nắng, dưới sức nóng vô biên. Nên mới lấp lánh kiêu hãnh giữa đời? Cũng chính vì ý thức trong sự tạm bợ, nên mỗi phút, mỗi giây được sẻ chia, được yêu thương lại càng trở nên quý giá vô ngần. Khi ấy, muôn vật ngưng lại. Ngay cả khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cũng hóa ra vĩnh cửu, in dấu vào dòng chảy vô thường.
Thế nên, điều đáng quý chẳng phải ở chỗ ta sở hữu bao nhiêu, mà là ta đã sống ra sao giữa dòng đời biến động, xã hội quay cuồng, thời đại 5.0. Giữa xã hội tối tân chạy theo khoa học hằng ngày, hằng giờ, không thể ngừng lại được. Trước một trào lưu lôi cuốn tuổi trẻ nhập vào. Trong cảnh lợi bất cập hại mạng truyền thông Internet, YouTube, Facebook, và TikTok, mà sự sống không phải là cuộc chạy đua tranh hơn, tranh thua để được gì. Mà cũng là khả năng đứng vững, mỉm cười giữa phong ba, bão táp, giông tố cuộc đời mà thôi.
Xin bạn nhớ “Dục tốc bất đạt,” phải cân nhắc thật kỹ những công việc tốt-xấu, quyết định cho đời sống của mình. Khoa học, hiện đại thời đại bây giờ cũng là con dao hai lưỡi, nếu biết điều khiển thì tốt, còn không sẽ bị phản ứng ngược thì sẽ nguy lắm đó. Các bạn phải thật thận trọng trong một xã hội đầy nhiễu nhương này!
Sự an nhiên ấy không cần tìm nơi non cao ẩn dật, mà hoa nở ngay giữa chợ đời đông đúc: là khi ta đã bình thản đón nhận một ngày như ý, an lạc là khi ta nhẹ nhàng buông bỏ một mối hờn giận vu vơ, với ai đó, để đến với con người chân thật đầy đủ niềm tin, không sống ảo.
Khi làm được điều đó, ta không còn là hạt mưa nhỏ trôi dạt giữa đời vô thường, lúc đó đã trở thành một phần rực rỡ trong dòng chảy của kiếp nhân sinh quan. Và tiếp tục cuộc vận hành đến khi khép lại hành trình trăm năm đua nở, ta cũng có thể mỉm cười giữa hư vô, không phải vì đã buông bỏ tất cả, mà vì ta đã biết sống hết mình.Với những điều thật xứng đáng cho nhân quần xã hội ngày nay. Không uổng một đời, kiếp con người hơn cả những giọt mưa sa người ta thường ví.
Những hạt mưa ấy, từ ý niệm mà sinh ra, nếu ta đi truy tìm cội nguồn của chúng cũng khá ư phức tạp! Thay vì mình sống với những gì thật thích hợp với Chân-Thiện-Mỹ làm những gì có ích cho nhân quần xã hội. Góp một ý niệm tốt cho mảnh đất đa chủng tộc này là quý lắm rồi. Còn những việc khác, chúng ta từ từ bước đến và tìm hiểu thêm.
Viết đến đây chợt nhận được bài thơ Chiều Thu của một nhà sư, trẻ tuổi tài cao dồi dào nguồn thơ, thi phú dâng trào, hiện đang trụ trì tại Tu Viện An Lạc, thành phố Ventura để gởi đến cùng quý độc giả trong những ngày mưa ở vùng trời Nam California.
Chiều Thu
Chiều vàng gió thoảng lá Thu rơi
Ảo mộng năm nao nhạt sắc rồi
Kệ ngọc đưa đường xa bể khổ
Kinh vàng dẫn lối mở tâm vui
Quay về định lý duyên trần lặng
Hướng đến an lòng chướng nghiệp vơi
Suối nghĩa nguồn ân luôn khắc dạ
Tháng năm thanh thảnh tựa mây trời.
Thi sĩ Trúc Nguyên-Thích Chúc Hiền (cảm đề)
Ý còn dài, nhưng lòng lại cuộn tròn, xin được khép lại dòng tư tưởng, hẹn khi khác sẽ tâm tình cùng quý vị độc giả. Chúc quý vị có những ngày an lạc trong từng giây phút. Hãy vui vẻ sống với đời. Mong lắm thay!
Nhân Mùa Lễ Tạ Ơn 2025
Santa Ana, ngày 15/11/2025
⧫

Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.