Duyên cùng Đức Quan Thế Âm và Phật Pháp/ Tịnh Dung

*Đọc 12 phút*

Bài Tịnh Dung NGUYỄN TUYẾT PHƯƠNG

Tôi sinh ra ở Phú Nhuận, Saigon trong một gia đình trung lưu vào thời Việt Nam Cộng Hòa. Bố tôi là một vị bác sĩ sản khoa làm việc trong nhà thương Từ Dũ, mẹ tôi là một nữ hộ sinh có một nhà bảo sanh tư. Gia đình tôi gồm ba trai và hai gái.

Tuy gia đình theo đạo Phật, tôi được cho đi học tại một trường Pháp Couvent Des Oiseaux ở đường Công Lý, vì bố mẹ tôi muốn các bà sơ dạy dỗ tôi trở thành một người con gái công dung ngôn hạnh với kỷ luật sắc của các mẹ Bề Trên. Để học trường này, tôi phải mặc đồng phục jupe xanh dương và áo sơ mi trắng để chỉ chú tâm học hành, chứ không se sua diện quần áo đẹp hay ganh tị ai mặc đẹp hơn ai. Vì tôi rất thích âm nhạc, mẹ đã cho tôi thi vào trường Quốc Gia Âm Nhạc và Kịch Nghệ Saigon ngành Dương Cầm.

Bố mẹ tôi luôn bận rộn làm việc để nuôi bày con đông đúc đi học những trường nổi tiếng nhằm sau này có thể học những ngành tốt ra trường để có việc. Với các con gái, thì chỉ mong kiếm được một người chồng tốt vì mẹ tôi theo phong tục của người Tàu, nghĩ rằng con gái chẳng có gì quan trọng, lớn lên gã được chồng là tốt rồi.

Mỗi năm, các sơ luôn nói tôi về hỏi gia đình để đối đạo trở thành Công Giáo, nhưng Bố mẹ tôi luôn luôn trả lời là không.

Mỗi xuân về, bố mẹ dắt các con đi Chùa Xá Lợi, Chùa Vĩnh Nghiêm để vui xuân, lễ Phật. Mỗi tối, mẹ tôi dạy các con phải lạy bàn thờ Đức Phật ba lần. Thời gian thấm thoát trôi qua an bình hạnh phúc cho đến khi Saigon thất thủ vào tay Cộng Sản năm 1975. Bố tôi phải đi học tập cải tạo sáu tháng. Anh cả bị bắt ở Mỹ Tho cùng các bạn vì tổ chức đi vượt biên; họ bị ghép tội phản động! Chị tôi đã vượt biên bằng tàu một mình với bạn bè đến bên bờ tự do ở Canada. Anh ba thì say mê cô bạn học chung trường, không chịu đi vượt biên cùng gia đình nếu mẹ tôi không chịu trả tiền để mang cô bạn và em trai của cô đi chung. Bố tôi, sau khi đi học tập cải tạo, về thì đổi tánh, có một cô bồ y tá làm chung nhà thương, đã làm khổ mẹ tôi rất nhiều. Mẹ tôi đã bị nhiều người gạt tiền nhiều lần để lo cho gia đình đi vượt biên.

Trong sự tuyệt vọng và có nhiều chuyện buồn trong gia đình mà không thể tỏ cùng ai, một hôm tôi bỗng để ý nhìn thấy một quyển sách kinh gần bàn thờ nhỏ của Đức Phật Quan Âm đặt trong phòng khách mà chưa bao giờ ai trong nhà đọc kể cả mẹ tôi. Tôi rất tò mò muốn biết sách này viết gì nên mở ra đọc. Hóa ra đó là quyển sách kinh của Đức Phật Quan Âm Cứu Khổ Cứu Nạn, trong đó nói rằng nếu gặp bất cứ nạn gì, nếu tôi cầu xin sẽ được Đức Phật Quan Âm Bồ Tát giúp đỡ để thoát nạn, kể cả đi biển tránh bị chìm tàu hay bị cướp bóc.

Ở tuổi 16, tôi không tin gì lắm về điều này, nhưng vì quá tuyệt vọng nên sau đó ngày nào cũng ráng đọc nguyên quyển sách kinh và cầu xin Đức Phật Quan Âm giúp đỡ cho gia đình tôi có cơ hội được đi vượt biên an toàn đến xứ tự do để được học hành tử tế, có một cuộc sống tự do an lạc, cho anh cả được thả tự do để đi vượt biên chung với gia đình, cho anh ba bằng lòng rời cô bồ để đi với gia đình chúng tôi, cho bố tôi bỏ bạn gái để đi theo gia đình, cho gia đình chúng tôi không bị gạt tiền và sẽ được đi vượt biến thành công đến bến bờ tự do.

Thật là cầu xin rất nhiều, mong ước khó có thể được hiện thực. Vậy mà thời gian trôi qua sau một năm rưỡi, rất nhiều duyên may mắn đã đến, và tất cả những gì tôi cầu xin, ước muốn đều trở thành sự thật. Anh Ba và bố tôi bằng lòng đi vượt biên với gia đình, anh Hai được thả ra khỏi tù sau khi mẹ tôi kiếm được đúng người để hối lộ, và cả nhà kiếm được người tốt tổ chức đi vượt biên bán chính thức cho chúng tôi đi cùng.

Khi đi vượt biên trên tàu, tôi nghĩ rằng mình sẽ niệm Hồng Danh Đức Phật Quan Âm cho đến khi đến bến bờ tự do, để được phù hộ cho tàu không chìm, lạc lối và bị gặp hải tặc. Tuy rằng tàu bị hải tặc Thái Lan chận lại hai lần, nhưng họ chỉ cướp tiền bạc, đồng hồ chứ không hại ai cả! Tôi chỉ nghĩ đó là sự may mắn, chứ chưa bao giờ nghĩ rằng tôi đã được Đức Phật Quan Âm che chở! Tất cả là vì tôi còn nhỏ và rất vô minh, nhưng vì tuyệt vọng không biết cầu cứu ai, tôi chỉ biết bám víu vào câu niệm Phật Quan Âm! Và quả thật, có tin có lành, mọi sự đều xảy ra đúng như lời cầu nguyện của tôi.

Sau khi ở trại tị nạn tại đảo Galang, Indonesia, chúng tôi đã được nhận vào Montreal, Canada xứ tuyết với độ lạnh khủng khiếp. Bố mẹ tôi đã nghe lời rủ rê của người bạn thân nên đã định cư ở Montreal, vùng nói tiếng Pháp và Anh. Tôi đã gặp rất nhiều khó khăn để làm quen, gia nhập vào xứ tiến bộ này và tập nói tiếng Pháp, tiếng Anh.

Trước khi qua Canada, ở Việt Nam, tôi đã chọn ngành học chính là nghệ thuật đánh dương cầm ở trường Quốc Gia Âm Nhạc và Kịch Nghệ, để sau này ra trường sẽ dạy dương cầm đỡ phải đi lao động chân tay. Nay qua xứ tuyết, tôi phải ráng học lại tất cả những môn chánh là toán, lý hóa để có đủ căn bản học thêm lên đại học mới có thể kiếm được việc làm nuôi lấy thân. Gia đình tôi cũng chẳng giúp được gì cho tôi về tài chánh, vì mẹ nói là tôi đã lớn khôn 18 tuổi, phải tự lo lấy thân. Tôi vốn là một người rất yếu đuối khờ khạo về mọi mặt, học hành yếu, không tháo vát và tinh thần nhu nhược, nay chỉ biết cầu xin Đức Quan Âm giúp đỡ, gia hộ cho tôi học hành giỏi, gặp may mắn, được phép lành giúp để thành công, có công ăn việc làm để nuôi thân mình.

Và tôi cũng cầu xin Đức Phật giúp tôi kiếm được một người chồng giỏi để giúp tôi trên con đường tiến thân. Vậy mà, chó ngáp phải ruồi, tôi đã gặp được một người chồng giỏi và cưới mang tôi về California, xứ thiên đàng ấm áp của người Việt Nam. Một lần nữa, tôi gặp sự khó khăn về ngôn ngữ tiếng Anh, nhưng tôi phải nỗ lực cố gắng tự học tiếng Anh, học trường Đại học cộng đồng Golden West College mong rằng sẽ được tốt nghiệp kiếm được một việc làm tốt.

Chao ôi! Giấc mơ này rất là xa xôi và khó khăn vì tôi học không giỏi lắm. Nhưng nghĩ đến phải lệ thuộc và nhờ vã tài chính vào người chồng là một cơn ác mộng! Mỗi tối, tôi luôn luôn cầu xin Đức Quan Âm gia hộ cho tôi đạt được mong ước cao sang nay. Vậy mà, thời gian thấm thoát trôi qua, sau 5 năm học hành gian khổ, tôi đã tốt nghiệp bằng cử nhân trường Đại Học Fullerton về ngành điện toán!

Ra trường là một chuyện, kiếm việc là chuyện khác. Tôi đã kiếm việc đúng vào năm 1988, xứ Mỹ đang bị nhiều vấn để khủng hoảng tài chính. Sau ba tháng tôi cũng chẳng được ai nhận vì thiếu kinh nghiệm và tiếng Anh thì dỡ. Thế là tôi lại mỗi tối cầu cứu van xin Đức Quan Âm giúp đỡ và một lần nữa, tôi đã được Đức Quan Âm dẫn dắt và kiếm được một việc gần nhà, nhàn hạ, vừa sức mình, lương khá, còn được nhiều người trong hãng giúp đỡ về kinh nghiệm.

Sau đó, chúng tôi mới nghĩ đến chuyện sinh một đứa con sau sáu năm cưới nhau! Qua hai năm không kiêng cữ, tôi cũng chẳng bao giờ có bầu. Chúng tôi đã nhờ bác sĩ giúp đỡ nhưng không có kết quả gì. Hàng ngày, tôi vẫn cầu xin Đức Quan Âm gia hộ để được một đứa con bồng ẵm cho vui nhà vui cửa, và cuối cùng tôi nằm mơ thấy đang ẵm một bé gái tóc ngắn độ hai tuổi trong tay. Không bao lâu sau tôi đã mang thai và sanh ra một cháu gái rất kháu khỉnh. Nay cháu đã ra trường và có một việc làm tốt !

Chúng tôi sau đó có thêm một cháu trai, nhưng về sau cháu bị bệnh tự kỷ. Sau một thời gian đi làm 23 năm, tôi về hưu non để ở nhà trông nom cháu trai này. Trong thời gian ở nhà, tôi luôn mong ước một ngày nào đó tôi sẽ được gặp một vị Minh Sư để chỉ dẫn tôi cách tu hành đúng đắn, để khi lìa đời tôi có thể vãng sanh về cõi Tịnh Độ của Đức Phật A Di Đà thoát khỏi sáu cõi luân hồi đau khổ này. Sự mong ước này rất là tuyệt vọng, vô lý, và không thể hiện thực được, vì chồng tôi không thích giao thiệp với ai, và cũng không thích đi ra ngoài nhiều thì đến bao giờ mới quen biết, gặp được một vị Minh Sư! Nhưng tính tôi hay thích mơ mộng, nên tôi cứ mơ ước như vậy.

Cho đến khi một hôm, tôi nghe nói ở Chùa Liên Hoa, có một thầy Lạt Ma Tây Tạng sẽ giảng Pháp vào cuối tuần, thế là tôi rủ chồng tôi mang cháu trai đi nghe Pháp. Khi đến nơi, tôi nhìn kỹ vị Thầy này và cố gắng tìm thấy có gì là duyên với tôi không, tôi bỗng cảm nhận rằng vị Thầy này có nét quen thuộc nhưng không nhớ là đã gặp ở đâu!

Sau khi đến nghe Pháp của thầy hai ngày cuối tuần, chúng tôi đã thỉnh Thầy về nhà để đọc kinh cầu an và ban phước lành cho nhà cửa được an lành. Sau khi bố tôi mất, tôi luôn cúng vong bố tôi và họ hàng quá cố bên ngoại, các vong khác chắc đã vào nhà khiến con trai tôi trở nên hung dữ lạ thường. Sau đó Thầy dặn chúng tôi không bao giờ nên cúng vong nữa, chỉ nên niệm Phật và hồi hướng cho vong linh được siêu thoát. Đó là bài học đầu tiên Thầy đã dạy chúng tôi.

Thông thường, các thầy Tây Tạng đến giảng Pháp rồi lại đi tiếp qua các tiểu bang khác, ngoài ra họ cũng không nói được tiếng Anh nên không thể đối đáp được gì. Nhưng riêng thầy này nói được tiếng Anh với tôi dù khó hiểu, và tôi được biết rằng thầy cũng ở gần nơi tôi ở. Sau khi thầy cho biết là thầy thuộc dòng truyền Karma Kagyu tương tự như dòng truyền Thừa của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, chúng tôi đã xin quy y với Thầy.

Vào năm đó, Chùa Điều Ngự đã thỉnh Ngài Đạt Lai Lạt Ma đến California, chúng tôi lại có dịp gặp Ngài ở Chùa Điều Ngự, và sau đó chúng tôi đã đến Chùa Tây Tạng Geden Shoeling nơi tôi và con trai đã được Ngài Đạt Lai Lạt Ma xoa đầu và ban phước lành.

Tôi lại có duyên may gặp được một người bạn thiện tri thức đã tu lâu năm, khuyên tôi nên tu hành tinh tấn và cần có một vị Minh Sư chỉ dẫn. Vào dịp này, Thầy Lạt Ma đang cần một hộ pháp giúp đỡ để làm quen với cộng đồng người Việt ở Quận Cam; chồng tôi và tôi đã nhận lời làm hộ pháp cho Thầy. Chúng tôi rất ngây thơ, không có kinh nghiệm gì về Phật Pháp, nhưng cũng đã rất cố gắng tổ chức những buổi giảng Pháp cho Thầy được gần gũi với cộng đồng người Việt; riêng chồng tôi đã dịch một số sách kinh Tây Tạng từ tiếng Mỹ sang tiếng Việt để các Phật Tử có thể đọc kinh chung với Thầy. Thầy thiền và nói rằng chồng tôi, tôi và cháu trai kiếp trước đều là người Tây Tạng và là học trò của Thầy, nên kiếp này, dù Thầy sinh ra ở Tây Tạng, nhưng cuối cùng, Thầy trò lại gặp nhau ở đất California để cùng nhau tu tập! Đúng là duyên số, không gì có thể cản trở thầy trò cũ gặp lại nhau trong kiếp này.

Tôi nhớ đến thời còn bé xíu, tôi là một cô bé rất thích điệu, hay mơ mộng, thích âm nhạc và những bài dương cầm cổ điển, không hề biết gì về Phật Pháp, cho đến khi tình cờ đọc được quyền kinh của Bạch Y Quan Âm, đi vượt biên đến Canada, sau đó lấy chồng qua Mỹ, đi học, đi làm, nuôi con khôn lớn, có một đứa con bệnh tự kỷ. Cuối cùng vì đi tìm thầy chữa bệnh cho con đã cho tôi một cơ duyên đến Chùa Liên Hoa để gặp lại vị thầy cũ từ kiếp trước của mình để tiếp tục tu học chánh pháp của Đức Phật.

Đó là một quá trình dài nhiều năm, nhưng cuối cùng tôi đã gặp lại vị thầy thân yêu của mình dù rằng thầy được sinh ra từ Tây Tạng, tôi sinh ra từ Việt Nam. Nếu không có nhân duyên thì khó có thể gặp nhau lại được như thế ! Trong thời mạt Pháp, cả gia đình tôi không ai biết tu hành, niệm Phật là gì, và các anh còn thường xuyên cười nhạo báng tôi sau lưng là mê tín dị đoan, vậy mà tôi không bị lay chuyển, vẫn kiên trì nhất định tu tập, tụng kinh, trì chú, tích lũy công đức, niệm Phật theo lời chỉ dẫn của thầy Lạt Ma.

Đời sống của chúng sanh hữu tình vô thường như bọt nước. Tôi không bao giờ biết khi nào tôi sẽ chết. Không chắc chắn tôi sẽ không chết ngay bây giờ. Hơn nữa, vào lúc chết không có gì cứu giúp tôi được ngoại trừ Phật Pháp. Cuộc đời này như một giấc mơ, trước sau gì nó sẽ kết thúc và tôi phải chuẩn bị hành trang sau khi tôi qua đời. Thời gian thấm thoát đã trôi quá sáu năm, chúng tôi đã thông hiểu Chánh Pháp rất nhiều qua sự giảng dạy tận tâm của thầy và đã thỉnh thầy ban rất nhiều Lễ Quán Đảnh và gia trì của nhiều chư vị Phật để giúp chúng tôi tu tập tinh tấn, nhanh chóng với nguyện vọng được vãng sanh nơi cõi Tịnh Độ của Đức Phật A Di Đà. Ngoài ra, chúng tôi hiểu rõ hơn về Đạo Phật Tây Tạng với những dòng truyền thừa khác nhau. Dòng truyền thừa của thầy Lạt Ma là dòng truyền thừa Karma Kagyu với ngài Đại Bảo Pháp Vương với 17 đời hóa thân. Hiện nay Ngài Karmapa 17 đang trú xứ tại một tu viện lớn ở New York.

Đạo Phật Việt Nam và Đạo Phật Tây Tạng đều tin và thờ phượng Đức Phật A Di Đà và Đức Quan Thế Âm, chỉ khác nhau là Đạo Phật Tây Tạng trì nhiều chú nên dễ thuộc lòng những câu thần chú của Đức Phật.

Chúng tôi cảm thấy rất thích hợp theo Lạt Ma học Pháp vì tôi không thuộc lòng được nhiều, nên trì chú chỉ cần nhớ một số câu thần chú ngắn và biết quán tưởng các vị bổn sư thì tôi có thể thực hành được Pháp môn này. Hiện nay, chúng tôi vẫn tiếp tục học và thực hành Pháp do Lạt Ma giảng dạy và mong rằng đến cuối đời sẽ được Thầy hộ niệm để gia hộ chúng tôi về cõi Cực Lạc của Đức Phật A Di Đà.

Tôi xin tạm ngưng bài viết nơi đây và xin khuyến khích các Phật Tử nên chuyên cần nhớ đến Đức Quan Âm khi gặp những khó khăn trong cuộc sống. Tôi cũng thường nguyện sẽ cố gắng giúp đỡ mọi người để đến đáp lại ơn sâu sắc của Ngài Quan Âm đã giúp đỡ tôi trong cuộc sống khó khăn này. Tôi đã nhận được rất nhiều gia hộ của Đức Quan Âm để có một cuộc sống an lac, đủ điều kiện để sống một cuộc đời có ý nghĩa bằng cách tu hành theo chánh pháp, và có duyên tìm lại được vì thầy cũ của mình từ kiếp trước và hộ pháp cho Thầy là một điều tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm được.

Tôi đã có cơ hội và sự can đảm để thực hành điều này nhằm có thể học hỏi và thực hành Phật Pháp là một hành trang vô cùng quý giá cho tôi. Sau khi lìa đời, tôi sẽ chẳng có thể mang theo bất cứ tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, danh vọng, chức vị. Chỉ có tụng kinh, trì chú, niệm Phật, tích lũy công đức, tin tưởng và nguyện được vãng sanh về cõi Tịnh Độ sẽ giúp tôi được giải thoát.

Trước khi gặp được Thầy, tôi chỉ biết mỗi năm đi lễ ở nhiều chùa, cúng vài đồng vào thùng công quả, mua thức ăn chay là tôi đã tưởng mình đã biết tu. Mãi đến nay mới biết là mình đã thiếu sót quá nhiều về sự tu hành. Đức Quan Âm đã giúp tôi tìm được ánh sáng Phật Pháp, gặp được vị Minh Sư dẫn dắt cách tu theo Đại Thừa và Kim Cang Thừa, phát triển Bồ Đề Tâm để xóa tan nghiệp chướng bằng cách tham gia tu tập mỗi cuối tuần cùng thầy, thi hành theo lời dạy của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, tích lũy công đức; và hàng ngày tôi vẫn đều đặn tụng kinh, trì chú, và niệm Phật để hộ thân vào lúc cận tử nghiệp với sự hiểu biết về sáu thân trung ấm.

Tôi luôn luôn cầu nguyện rằng trong tất cả các lần tái sanh, tôi xin không bao giờ bị xa cách một vị Lạt Ma hoàn hảo và được tận hưởng sự huy hoàng của Phật Pháp. Khi tôi đã thành tựu những phẩm hạnh của nhân quả, tôi sẽ nhanh chóng đạt được giác ngộ Kim Cang.

Trong kiếp này và tất cả kiếp sau, dù tôi sinh ra ở bất cứ nơi nào, tôi nguyện luôn được thấy các cõi toàn hảo của chư Phật và vĩnh viễn không bị lìa xa Đức Phật Vô Lượng Quang A Di Đà. Nguyện xin các ngài ban phước lành cho lời cầu nguyện này thành tựu viên mãn không chút trở ngại!

Nam mô Tây Phương Cực Lạc Thế Giới Đại Từ Đại Bi ADi Đà Phật!

Hình ảnh Quán Thế Âm tại Chùa Tĩnh Tâm, Sèvres, Hauts-de-Seine vùng thủ đô Paris, Pháp năm 2018. (Photo: Ndoduc/ Wikimedia Commons)

(Truyện dự thi Phật Pháp Ứng Dụng do Chùa Hương Sen, Perris, California tổ chức năm 2022. Tác giả sống tại Fountain Valley, California.)


Discover more from Tinh Tấn Magazine

Subscribe to get the latest posts sent to your email.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *