Nói với con gái

*Đọc 12 phút*

Bài Quảng Minh NGÔ THỊ HẠNH

Ba tuần sau ngày Ôn ngoại mất, Bé An được sinh ra. Bé An là đứa bé ngoan cho nên không làm mẹ đau đớn khi bé chào đời. Mệ ngoại nói phải đau vàng con mắt, thấy ông trời mới sinh được, nhưng Bé An chỉ làm mẹ đau léo nhéo mấy cái là sinh rồi, đến nỗi mẹ không kịp ăn chè mè đen cho nó trơn tuột dễ sinh do mệ ngoại nấu.

Bé An là một em bé rất dễ thương với mắt to, mũi cao, hứa hẹn lớn lên sẽ là một cô gái đẹp. Mẹ ở nhà săn sóc con, nhưng con thường bệnh hoài, cứ ho, sổ mũi, tiêu chảy. Ba thường nói đùa là con đem tiền biếu các bác sĩ. Con ngoan ngoãn ở với ba và mệ nội hơn hai tháng trong khi mẹ nằm sinh em Quang tại nhà ngoại. Sau đó hai chị em ở nhà với mệ nội và chơi với nhau, chờ ba mẹ đi làm về. Rồi mẹ sinh thêm em Bê, gia đình mình sống hạnh phúc, ba mẹ làm ăn khá lên.

Theo thời gian các con lớn dần. Con và Quang dẫn nhau đến trường học và đi sinh hoạt Gia Đình Phật Tử. Mẹ những tưởng mình sẽ hạnh phúc mãi khi nhìn ba đứa con ngoan hiền xinh đẹp. Mẹ rất lo buồn vì càng lớn con lại đi đứng không vững vàng, rất dễ bị ngã. Tại trường con lại bị bạn xô ngã, em Quang phải chạy lên văn phòng mét cô Hương. Ba mẹ sợ con té nguy hiểm nên không cho con đi học nữa, mà nhờ cô giáo về nhà dạy con học. Sức khỏe của con có vấn đề nên ba mẹ quyết định làm hồ sơ H.O đi Mỹ hầu mong có cơ hội chữa trị cho con.

Cuối năm 1994 gia đình mình vào Sài Gòn phỏng vấn, mọi việc tốt đẹp thì con lại bị lên sởi, sốt cao và viêm da, phải nằm ở khoa cấp cứu của bệnh viện Nhi Đồng I trong một tháng liền. Lần đó bệnh rất nặng, tuy không nói ra nhưng mẹ luôn lo sợ chuyện không may xảy ra. Chính cơn bệnh của con đã giúp mẹ có niềm tin vào Phật pháp, vào Bồ Tát Quán Thế Âm mà trước đó mẹ hoàn toàn xa lạ, không chú ý. Mẹ đã hàng ngày, hàng giờ ngồi bên con trì niệm và cầu xin Bồ Tát Quán Thế Âm cứu con.

Mẹ rất đau lòng nhìn con vùng vẫy khi y tá đặt ống truyền thức ăn qua mũi, ôm con vào lòng sưởi ấm với cơn lạnh trước khi cơn sốt cao kéo đến, mà con nói lạnh đến cắn răng. Hạnh phúc thay khi con được lành bệnh, con thèm ăn. Niềm tin vào Bồ Tát Quán Thế Âm càng tăng thêm, từ đó trở đi khi nào có khó khăn hay lo sợ, mẹ thường niệm hồng danh của Ngài. Chính con đã dùng cơn bệnh của con để giúp mẹ có đời sống tâm linh vững chãi hơn.

Đầu năm 1996 gia đình mình đến định cư tại Mỹ. Qua nhiều xét nghiệm y khoa hiện đại, bác sĩ đã xác định con mắc bệnh Ataxia Telangieca mà tỷ lệ xảy ra khoảng 0.4 phần ngàn trên thế giới và chưa có cách chữa trị hữu hiệu. Hàng tháng con phải đi truyền thuốc để tăng thêm sức đề kháng cho cơ thể. Kết quả sức khỏe của con khá lên dần, ít bệnh lặt vặt, không còn ho, ít viêm phổi trong khoảng 12 năm. Đây là khoảng thời gian mà gia đình mình rất hạnh phúc. Con được xe nhà trường đưa đón đi học mỗi ngày theo chương trình giáo dục đặc biệt để hòa nhập vào cuộc sống. Con nói đi học vui hơn ở nhà.

Con là em bé khuyết tật về thể chất nhưng tinh thần rất minh mẫn, chỉ nghe băng giảng của quý Thầy Cô mà hiểu được nhân quả, luân hồi. Vì vậy con không hề một lời than vãn về bệnh tật, không một lần nào biểu hiện sự buồn lo hay nỗi bất hạnh của mình mặc dù phải ngồi xe lăn, phải truyền IV, phải vào bệnh viện nhiều lần, phải ăn uống kiêng cử vì tiểu đường.

Nhờ con mà cả nhà được bốn ngày vui chơi tại Disneyland hoàn toàn miễn phí do tổ chức từ thiện “Make a Wish” giúp đỡ, từ vé máy bay, tiền ăn ở, vé vào cửa, chương trình du ngoạn. Con còn được nhận tiền trợ cấp khuyết tật và mẹ tuy ở nhà săn sóc con mà vẫn nhận có tiền công. Nhờ vậy cuộc sống gia đình mình được yên ổn, ba có cơ hội học tập thành tài. Đồng thời có thêm điều kiện để giúp bà con nội ngoại ở quê nhà, xây lăng cho Ông Bà Cố, Ông nội, Chú Quên. Phải chăng con đã dùng hình hài bệnh tật của mình để tạo cuộc sống ổn định cho gia đình, tạo điều kiện để mua được căn nhà ở địa điểm tốt, và Quang, Bê có nhiều thuận lợi trong việc học. Hàng ngày mẹ thầm niệm Quán Thế Âm Bồ Tát gia hộ cho gia đình mình và pháp giới chúng sanh đều được mọi sự an lành, âm siêu dương thái.

Mẹ dạy Bé An đan len (hình cung cấp)

Để con có việc làm cho vui, đầu năm 2006, mẹ tập cho con đan những tấm khăn quàng cổ bằng len. Không ngờ trò chơi đan len ấy lại có hiệu quả thật kỳ diệu. Nhờ đan len mà tay con cứng cáp và bớt rung, giúp con tập viết dễ hơn, thao tác dễ hơn. Rồi những tấm khăn quàng của con tặng Hội Từ Bi Quán Thế Âm bán đấu giá giúp các bạn khuyết tật, mồ côi tại quê nhà, quý đạo hữu mua ủng hộ rất nhiệt tình, có nhiều tấm đã được đấu giá trên cả $1,000 đô! Đây chính là niềm khích lệ tinh thần lớn lao cho con là con có thể làm việc giúp ích cho đời, có thể đem lại niềm vui cho người khác. Niềm tự tin này chẳng khác gì hằng triệu mỹ kim thuốc chữa bệnh! Con đã đóng góp cho đời 35 cái khăn quàng len, gây quỹ từ thiện được $9,160!

Bé An choàng khăn len cho người mua ủng hộ tại Buffet chay gây quỹ từ thiện. (Hình cung cấp)

Cũng nhờ hoạt động từ thiện này mà Bé An được trung tâm khuyết tật Aim Higher tại Elk Grove chọn làm “Công Chúa Tuyết” với chiếc vương miện lộng lẫy và khoát trên người bộ váy choàng lông trắng muốt, ngồi trên xe song mã trong cuộc tuần hành cuối năm 2008 tại thành phố Sacramento, trong tiếng vỗ tay và reo mừng vang dội.

Công Chúa Tuyết gốc Việt tại Mỹ (Ngọc Sơn, theo Elk Grove Citizen, 24/12/2008)

Để hạn chế đường, con phải ăn oatmeal thay cơm hơn 6 năm. Con còn uống nước mướp đắng mỗi ngày. Con lại biết tự hạn chế, không ăn vặt, không ăn những thức ăn có hại cho bệnh tiểu đường. Không những thế, con còn kiên trì tập thể dục bằng cách đạp xe, mỗi ngày hai lần. Sau khi đi học về đạp một giờ, trước khi đi ngủ cũng đạp một giờ. Và cứ thế mà con thực hành ngày qua ngày, năm qua năm, dù bận rộn hay có khách đến chơi, con cũng không thay đổi kế hoạch của mình. Mẹ thật cảm phục ý chí của con. Con thường nói, “Đời nay con như thế này nhưng kiếp tới con sẽ tốt đẹp hơn”.

Đầu năm 2011 con bị vàng da, bác sĩ phát hiện con bị ung thư ống dẫn mật! Khi nghe bác sĩ nói về căn bệnh của con, tim mẹ như bị bóp chặt. Mẹ cảm thấy ngộp thở và không thể tin vào tai mình. Nhìn con, thấy con bình tĩnh, không tỏ vẻ sợ sệt, hoảng hốt, mẹ cố gắng để không khóc trước mặt con. Mẹ run giọng hỏi con có sợ không, con đáp,“Không sợ”. Mẹ hỏi tại sao, con lại nói, “Có lẽ nó đã ở trong mình lâu rồi”.

Con thật bình tĩnh nhưng mẹ thật rối ruột. Con ơi, mẹ thật buồn nhưng vẫn gượng nói cười cho con yên tâm. Tối đó về nhà mẹ đã khóc rất nhiều và than thở: Tại sao bất công như vậy? Tại sao mọi bất hạnh cứ dồn lên con tôi? Nhưng rồi còn ai để mẹ bám víu vào đây hở con, hàng ngày mẹ lại cầu xin Đức Phật Dược Sư và Bồ Tát Quán Thế Âm cho con được bình an sức khỏe.

Cô Sáu đến nhà chườm muối chữa bệnh cho con và cho uống thuốc nam ba tháng. Trời mùa hè nóng, muối nóng chườm vào người cả giờ đồng hồ. Nhìn con chảy mồ hôi khi chườm muối mẹ thật thương, ước gì mẹ chia sẻ được sự khổ nhọc đó thay con. Nhưng con vẫn cam chịu. Con nói với Cô Sáu, “Có thân thì có bệnh”. Cô khen gương mặt con thật thanh thản, bình an, đặc biệt miệng luôn cười vui vẻ. Thuốc rất đắng nhưng con vẫn cố gắng để uống, nhiều lúc đắng quá con chán nản nói không uống nữa.

Ngày Mother Day cả gia đình mình đi ăn tối tại David rất vui, bàn về ngày ra trường của Quang. Ngày 10/6/2011, Bé An cùng gia đình đến trường đại học UC David dự lễ ra trường của Quang. Đến ngày Father Day, mình tổ chức party ra trường cho Quang tại Elk Grove Park. Tối July 4, mình cùng nhau đi xem pháo hoa như mọi năm. Con vẫn không có biểu hiện đau đớn nào cả, ăn uống bình thường, vẫn thích ăn phở, món mà con thích ăn nhất. Có những lúc con nói muốn ngủ, khi thức dậy con lại ngồi đan len.

Hai tuần sau này con hay nói với vẻ thắc mắc, “Sao con cảm thấy người nhẹ như tờ giấy”! Ba hỏi con có thấy mệt mỏi, đau đớn, buồn phiền gì không? Con đều nói không có. Ba nói đó là trạng thái khinh an của thân và tâm khi niệm Phật hoặc thiền tập được nhất tâm. Nghe vậy con có vẻ yên tâm. Mẹ cũng nhận ra rằng tâm con rất lặng yên mỗi khi đan len, cho dù ca nhạc hay phim ảnh từ TV trước mặt. Khi nào thích thì con để khăn đan xuống xem một lát, rồi con lại tiếp tục với từng mũi đan, đúng như lời thơ chị Diễm Thi tặng con:

Miệt mài cặm cụi với búp len
Mỗi mũi kim đan, một niệm lành
Quên bẵng thân mình mang bịnh khổ
Để gởi cho đời một chút thương.

Quả thật đi học về là con ngồi đan len vài giờ mỗi ngày như một niềm vui. Vì tay hơi rung nên con phải hết sức chú ý vào từng mũi đan để khỏi bị sai. Có đến 6 năm dài miệt mài như vậy, phải chăng đan len đã trở thành một “công phu điều phục tâm” mà con không biết?! Ba mẹ đều mừng cho con!

Từ lâu gia đình mình hằng đêm thường niệm Quán Thế Âm Bồ Tát. Cô Huệ đến chơi và khuyến khích mình niệm Phật A Di Đà. Con cũng muốn niệm A Di Đà Phật, từ đó mình thường cùng nhau niệm A Di Đà Phật. Sáng Chủ Nhật 10/7/2011, con vẫn niệm Phật với cô Huệ và mẹ, cùng ăn những thức ăn cô Huệ đem từ chùa Phổ Minh về. Chiều có các cô Quảng Trợ, cô Hương, và cô Lê đến để cùng con niệm Phật, con chào hỏi các cô rất vui vẻ. Trong khi niệm Phật có những lúc con ngủ nhưng miệng vẫn niệm Phật, các cô khen con niệm Phật thuần thục. Con nói đói bụng. Mẹ cho con ăn cháo, vừa ăn con nói: “Con ăn mà để các bác ngồi chờ con ngại quá”. Mọi người đều cười ồ và nói không có chi. Sao con gái mẹ lại khéo nói như vậy nhỉ?! Mẹ có chút băn khoăn thoáng qua rồi quên ngay. Các cô đề nghị mời Hội Niệm Phật đến niệm, con nói: “Thôi, con chưa đến nỗi đâu”. Mọi người lại cười vui vẻ.

Sáng thứ Hai 11/7/2011, con nằm giữa ba mẹ cùng nhau nói chuyện chơi, bỗng dưng ba hỏi con có ước muốn gì sâu sắc nhất? Suy nghĩ một lát rồi con nói, “Con muốn được đi trên đôi chân của mình”. Mẹ phải nằm quay lưng lại để khóc. Trời ơi, chỉ một điều hết sức tự nhiên trong quá trình phát triển của con người mà con phải mơ ước, khát khao! Đau khổ thay với điều bình thường như vậy mà ba mẹ không thể làm cho con được. Còn sự đau khổ nào lớn hơn điều đó không? Mẹ cảm thấy tội lỗi khi sinh ra con nhưng không cho con sự phát triển bình thường như các em con. Mẹ xin lỗi con, mẹ chỉ biết nói thầm vậy thôi.

Con muốn ba và mẹ cùng ngồi niệm Phật với con, nhưng vì ba phải ra Hội Quán Hội Từ Bi Quán Thế Âm khởi công làm nơi tôn trí tượng đài Bồ Tát Quán Thế Âm lộ thiên, nên chỉ có hai mẹ con ở nhà và niệm Phật với nhau. Rồi hai mẹ con nằm bên nhau trên ghế sofa, nơi con vẫn thường ngồi đan len. Con ôm mẹ và nói những câu rất dễ thương và chững chạc:

– Con cám ơn mẹ đã chăm sóc con.
– Mẹ đừng khóc, con không muốn thấy mẹ khóc.
– Mẹ phải ăn để có sức mà chăm sóc con và thương em Bê nhiều hơn nữa.
– Con thấy mình như không có sức.
– Con mệt mỏi quá.

Mẹ nói cám ơn con vì con đã làm con của mẹ. Con phải ăn nhiều hơn và khi khỏe con lại đan len tiếp cho xong cái khăn này cho buổi buffet sắp tới. Con đáp, “Không kịp nữa rồi mẹ ơi”! Phải chăng Bé An đã biết mình sắp ra đi nên nói những lời đó chăng?

Chiều lại Bé An mệt, khó thở, huyết áp lên cao. Sau đó nằm ngủ, đến tối gọi dậy ăn cháo và uống sữa. Con lại cảm thấy rất khó thở. Ba bảo Bê gọi 911 đưa con vào bệnh viện Methodist. Mẹ những tưởng như những lần trước vào bệnh viện rồi sáng mai sẽ ổn thôi. Nào ngờ đâu ba gọi mẹ và Bê vào vì con đang bị nguy biến.

Mẹ và em Bê vào phòng cấp cứu thấy con phải thở bằng máy và truyền thuốc tùm lum. Nhìn vào màn ảnh computer mẹ run lên vì huyết áp, nhiệt độ, nhịp tim xuống thấp. Mẹ ngồi yên niệm Quán Thế Âm và Dược Sư. Huyết áp và nhiệt độ tăng lên nhưng bác sĩ bảo đó là do máy và thuốc, nếu bỏ ra thì con hết thở. Bác sĩ nói sẽ không quá 24 giờ nữa rồi chuyển con qua ICU.

Bác sĩ ở ICU gặp mẹ và nói không có hy vọng gì nữa. Mẹ rụng rời tay chân, trí óc tê liệt, mọi thứ trống rỗng. Thôi rồi con ơi, nhiệt độ và huyết áp lại tụt xuống rất nhanh. Mẹ phải buông con ra thôi, hết cách rồi.

Con thanh thản ra đi lúc 12 giờ 57 phút trưa ngày thứ Ba 12/7/2011 (12 tháng 6 năm Tân Mão) trong tiếng tụng kinh và niệm Phật của Ni Sư Khuê Liên tử Tịnh Xá Ngọc An, Ni Sư Minh Huệ và Sư Cô Phó Chùa Phổ Minh, cùng rất đông đạo hữu.

Khuôn mặt con thật thanh thoát, sóng mũi dọc dừa cao thẳng, lông mi dày đen cong vút. Mẹ nhìn con ghi khắc lại hình ảnh cuối cùng của con vào trí não mẹ. Nuốt nước mắt, mẹ niệm Phật cho con nhưng đầu mẹ lại nghĩ: Hết, hết cả rồi, tiếng “Bé An ơi dậy chưa, Bé An ơi ăn chưa” không còn vang vọng trong nhà mình nữa rồi!

Mẹ cho rằng con đã chọn ngày đi cho con, sau khi gia đình mình đã có những ngày sum họp vui vẻ, đã thấy sự thành công và vui mừng của Quang trong ngày tốt nghiệp Cử Nhân Khoa Học. Nếu con đi sớm thì ngày ra trường của Quang sẽ buồn tẻ như thế nào, thế thì thật tội nghiệp cho em. Bao giờ con cũng nghĩ đến các em của mình trước!

Bé An ơi! Con như con chim nhỏ bay đến đậu vào gia đình mình, cất tiếng hót líu lo làm vui, đem an lành cho mọi người, rồi bất ngờ con lại nhẹ nhàng vụt mình bay lên và bay đi mãi mãi. Mẹ con mình có nhau trong 27 năm, được gần gũi con, chăm sóc con, đó là niềm hạnh phúc của mẹ. Như mẹ đã nói mẹ học được từ con rất nhiều, và có nhiều điều mẹ vẫn chưa thực hành được như con dặn mẹ đừng khóc, nhưng những khi ngồi lặng lẽ nhớ con nước mắt mẹ lại chảy tràn.

Con đã cám ơn mẹ chăm sóc con nhưng con ơi, thực ra mẹ phải cám ơn con. Có con làm con mẹ để mẹ có cơ hội học hỏi những đức tính tốt của con, và cám ơn con đã cho mẹ có cơ hội săn sóc con. Con là Bồ Tát của mẹ, giúp mẹ có niềm tin vào Phật pháp và biết đường đi của mình trong cuộc sống này. Mong rằng con sẽ an vui tu tập ở cõi Tịnh độ của Đức Phật A Di Đà, và, mẹ con mình sẽ mãi là Pháp quyến của nhau con nhé! Con mãi trong tim mẹ, con gái yêu!

Elk Grove, Lễ Tiểu tường Bé An, 2012.

Tấm khăn từ thiện Bé An không còn sức để đan một tuần trước khi qua đời. (Hình cung cấp)

(Truyện dự thi Phật Pháp Ứng Dụng do Chùa Hương Sen, Perris, California tổ chức năm 2022. Tác giả sống tại Elk Grove, Bắc California.)


Discover more from Tinh Tấn Magazine

Subscribe to get the latest posts sent to your email.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *