Tứ cú lục bát về ‘DUYÊN’

*Đọc 4 phút*

Thơ TÂM KHÔNG VĨNH HỮU

PHAN DUYÊN
Đêm dài tâm cứ phan duyên
Lao nhao lắm mộng, láo liên lắm tình
Vách phên che chắn bóng hình
Hỷ nộ ái ố chòng chành dục bi.

NGHIỆP DUYÊN
Một đời bay mỏi cánh chim
Nghiệp duyên ba nổi bảy chìm xang bang
Lên non xuống biển tìm vàng
Nhân duyên bắt được chỉ toàn đá rêu.

ĐƯA DUYÊN
Mắt tôi màu tím áo dài
Mắt nàng đuôi phượng mày ngài đưa duyên
Quê cha lai láng con thuyền
Câu hò mái đẩy tổ tiên tôi về.

KHÉP DUYÊN
Văn chương gói ghém tự tình
Một ngày trần trụi tim mình vỡ đôi
Em cười, mưa dội, nắng soi
Tôi co quắp lại đất trời khép duyên.

VẮNG DUYÊN
Vắng xa tít tắp chân trời
Vắng ngày vắng tháng, vắng thời vắng duyên
Vắng từng ngày đôi mắt em
Là tôi vắng hết tam thiên đạo đời.

GIEO DUYÊN
Qua rồi ngày lũ thê lương
Trèo cây khế ngọt sau vườn trẻ reo
Chùa quê ôm lấy xóm nghèo
Gieo duyên tạo phước gọi kêu xuân về.

TỬU DUYÊN
Nốc đi cho cạn ưu sầu
Uống đi như thuở cau trầu cưới em
Sợ gì lắm mộng dài đêm
Nghiệp duyên chớ nghĩ bớt thêm méo tròn.

NỢ DUYÊN
Đường xưa mây trắng vẫn bay
Ngồi nơi thanh tịnh ngắm say dòng đời
Nợ duyên xưa đã sạch rồi
Khẽ khàng đứng dậy rồi ngồi xuống luôn.

VÔ DUYÊN
Đột nhiên rơi phịch anh hùng
Cứu bao bàn phím đứa khùng mốc meo
Làu bàu miệng dại thốt reo
Thày lay luộm thuộm vút vèo vô duyên.

BIỆT DUYÊN
Biết lùi nhường chỗ tha nhân
Đứng yên để bớt lăng xăng diễn trò
Lui sau để thấy bất ngờ
Ngồi xa để chớp mắt chờ biệt duyên.

DUYÊN RỤNG
Ngồi chờ duyên rụng xuống vai
Duyên rơi xuống túi, duyên bay lên trời
Chờ duyên xưa đã chín muồi
Rơi từ tuyệt đỉnh xuống đời quạnh hiu.

DUYÊN NỢ
Thua em duyên nợ kiếp này
Chạy đâu cho thoát nghĩa dầy tình thơm
Vui buồn no đói chiều hôm
Khóc cười hương lửa ôm đồm ba sinh.

GIAO DUYÊN
Mực thơm đen nhánh dòng đời
Phết trang giấy cũ nên lời thiêng liêng
Vải hồng thấm nét giao duyên
Rồng bay phượng múa bay lên thượng tầng.

NẨY DUYÊN
Que tăm vạch một chân trời
Mênh mang mộng mị đâm chồi nẩy duyên
Nhãn lồng vẫy gọi chim quyên
Đất bung một nỗi niềm riêng đón sầu.

THIỆN DUYÊN
Ngày lành duyên thiện gặp nhau
Hoa reo tháng tốt, bóng sầu giờ linh
Nửa đêm gà gáy gọi tình
Năm dài chớp tắt sắc hình hợp tan.

CHÍN DUYÊN
Là duyên từ độ chín muồi
Thân quen hữu hảo với người dưng xa
Là tình đối đãi lại qua
Bước trên lợi lộc, chén trà buồn vui.

ĐÓN DUYÊN
Nay còn lưu ảnh đóng khung
Đứng ngồi xuống biển lên rừng đón duyên
Nâng niu bi khúc thiện hiền
Ngày mai gác mái lối riêng đi về…

ĐẨY DUYÊN
Khóc đi em đứng bên đường
Trắng đêm đùn đẩy duyên trườn đến tim
Nỗi buồn đẹp tận trắng trinh
Hoàng hôn gặp gỡ bình minh uyên huyền.

CHỜ DUYÊN
Gieo nhân chờ quả một vài
Thân còm cõi gánh miệt mài chê khen
Vui buồn xấu tốt trắng đen
Chờ duyên mới cũ lạ quen vây tròn.

DUYÊN KHỞI
Đi qua viễn mộng trường đồ
Phương trời duyên khởi mơ hồ nhân duyên
Đêm rừng nếm giọt nắng thiêng
Đất không, trời cũng vô biên chân mòn.

GỌI DUYÊN
Xứ buồn trăng lạnh triền miên
Gọi thơ không đến, gọi duyên không ừ
Gọi em, em lại chần chừ
Trùm chăn tôi ngủ từ từ đến mai.

VỪA DUYÊN
Ưu tư độc ẩm nhìn đời
Cảnh qua trước mắt, tình trôi qua lòng
Tiền tài thì hết đếm đong
Thò lui sục tới chỉ còn vừa duyên.

CHƯỚNG DUYÊN
Tương lai, dĩ vãng đối đầu
Tôi thời hiện tại chôn sâu nỗi niềm
Khẽ khàng năm ngón vuốt êm
Ừ thôi, nghiệp dĩ chướng duyên rứa mà!

KẾT DUYÊN
Trèo lên cây mãn đình hồng
Ngát hương thượng giới phút bồng bềnh trôi
Lá vàng héo hắt rụng rơi
Lá xanh mơn mởn buông lời kết duyên.

(Photo: Tâm Không Vĩnh Hữu)

VẼ DUYÊN
Cầm hoa vẽ nụ trên trang
Chân kinh vô tự ắp tràn vô âm
Cầm hoa mà vẽ nụ Tâm
Vướng thêm chữ Ngộ đổ rầm nghiệp duyên!

PHƯỚC DUYÊN
Từng là hạt bụi chơi vơi
Nay làm hạt cát không lời nói năng
Mai này bảo điện khang trang
Bình yên dưới Ánh Đạo Vàng, phước duyên!

CHÀO DUYÊN
Xin chào sáo rỗng chê khen
Trăng sa hồ lặng tắt đèn tôi đi
Chào hơi thở, trở bàn tay
Duyên sinh duyên khởi ngày mai tôi về…

DUYÊN RỤNG
Khế chua chín rụng vẫn còn
Gọi duyên nắng ấm cho giòn ngọt thanh
Thời gian rơi rụng loáng nhanh
Ý tâm rơi rụng để thành trang thơ.

DUYÊN MUỘN
Mơ hoa duyên muộn nhớ chăng
Gái quê bẽn lẽn say trăng chuỗi cười
Tiêu sầu lưu luyến tuồng đời
Giang hồ nhớ mẹ thuật hoài nước mây.

HỘI DUYÊN
Tạnh mây duyên hội trời quang
Ta nâng huyền thoại lên ngàn tấn hương
Trải tâm ấm lối êm đường
Trăng xưa u mặc tưới vườn thiền ca.

ĐẠI DUYÊN
Dưới kia tất bật bụi hồng
Trên này bạch tượng, sư rồng uy nghiêm
Cũng là đại sự nhân duyên
Hân hoan mừng đón Cửa Thiền rộn vui.

(Photo: Tâm Không Vĩnh Hữu)

Discover more from Tinh Tấn Magazine

Subscribe to get the latest posts sent to your email.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *