Thơ TÂM KHÔNG VĨNH HỮU
CUNG ĐÀN
Cung đàn
núi lạnh biển im
Trăng treo hạt muối thả chìm đáy sâu
Cánh chim sà xuống bóng tàu
Hôm qua vĩnh viễn
Ngày sau tương phùng
Nốt thăng bi mẫn lưng chừng
Nhớ thương nốt giáng
hội cùng âm ba…
Cung đàn
ru cõi người ta
Vuốt ve vách đá cỗi già cô đơn
Hôn lên môi tắt dỗi hờn
Nhiệm mầu hương sắc bôi trơn phiêu bồng
Cung đàn
lướt dạ rỗng không
Ru đêm ngục tối tro hồng lùi khoai
Chênh chao cuộc lữ
mệt nhoài
Khúc ca du tử rung vai gầy buồn
Cung đàn
bất tận đồng truông
Cò xuyên nắng quái nghịch thường bay xa
Ngàn sao quán trọ sưởi nhà
Trần gian mấy chốc
Chạm va vài mùa
Cung đàn
thắng được làm vua
Hoàng ngưu nghễnh ngãng chào thua thiệt tình
Nhịp thơ đứt ruột để dành
Mang về cõi mộng
Cung đàn vô chung…
AN NHIÊN
Đi qua viễn mộng trường đồ
Phương trời duyên khởi mơ hồ nhân duyên
Đêm rừng nếm giọt nắng thiêng
Đất không
TrờI cũng vô biên
Chân mòn
Đèn khuya trăng hỏi mất còn
Lao lung nhóm lửa thổi hừng bi tâm
Kinh vàng giới vực bóng râm
Thơ siêu xuất ý quyện vần thanh cao
Nắm cơm tù ngục xin chào
Nụ cười tan chảy tanh tao ưu phiền
Huyền cầm ru khúc chênh nghiêng
Trắng đen phím vỗ mạn thuyền
vượt qua
Nhẹ tênh ôm ấp san hà
Trải dài đại mộng cỏ hoa tưng bừng
Hỏi làm gì cõi vô tung
Trần gian cũng đủ vô cùng yêu thương
Nhắc làm chi chuyện vô thường
Đêm qua mai nở toả hương một cành
Sống đừng ô nhục vô minh
Chết về chắc chốn yên bình thơm tho…
Qua sông
Lưu thủy lặng lờ
Hào quang ấm sáng
Con đò an nhiên.
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.