TRỞ VỀ CHÂN TÂM
1. CHÁNH NIỆM TỈNH GIÁC
Chánh Niệm trong tỉnh giác,
Quán chiếu lời Phật dạy,
Trong nếp sống hàng ngày,
Mọi sự là Nhân Duyên.
Tất cả Pháp Hữu Vi,
Như Mộng Huyễn Bào Ảnh
Dù thuận cảnh, nghịch cảnh
Thiện Duyên hay ác Duyên,
Ta nhẹ nhàng buông bỏ.
Trở về Thanh Tịnh Tâm,
An nhiên và tỉnh giác.
2. ẢO ẢNH, THẾ GIAN PHÁP
Quán chiếu Thế Gian Pháp,
Như Sóng Biển hợp tan,
Như Sương đọng trên Hoa
Như Mây dăng đầu núi
Như Tuyết phủ ngàn cây
Do hợp giả Nhân- Duyên
Không bản ngã chủ thể…
Nên không hề bền chắc!
Đến hội tụ rồi tan..!
Trong sinh hoạt hằng ngày
Phan Duyên rồi Hợp Duyên
Vui như thuyền lướt gió
Như Mai nở ngọn cây…
Gặp phải trăm vấn đề
Sân hận, khổ, vui, buồn,
Tất cả là Vọng Tưởng,
Tất cả là hư giả
Rồi cũng lại hợp tan!
3. TRỞ VỀ THANH TỊNH TÂM
Tất cả Pháp Thế Gian,
Ta nhẹ nhàng buông bỏ,
Tín- Nguyện- Hạnh ghi nhớ.
Thu nhiếp các Lục Căn,
Không dính mắc Lục Trần
Hàng Phục Được Vọng Tưởng.
Trở về Thanh Tịnh Tâm.
Giữ Tâm luôn thanh tịnh,
Chú Tâm vào danh hiệu,
NAM MÔ A DI ĐÀ
Tịnh niệm phải tương tục
Vọng niệm dần tiêu tan.
Chân Tâm dần tỏa sáng,
Tương ưng Cõi Niết Bàn ..
Trần Thế sống an nhiên
Hỷ xả bao muộn phiền
Thực hành Bát Chánh Đạo.
Chân Tâm được bình yên…
CHÂN TÂM TĨNH LẶNG
1. THIÊN NHIÊN VÔ TẬN
Mây lơ lửng giăng ngang thung lũng,
Trời xanh… xanh vô tận mênh mông,
Bao la đồi núi chập chùng,
Sương mờ..mờ..ảo bao quanh chân đồi.
Trên dốc đá lượn quanh vách núi,
Đường quanh co, cây lá đỏ nâu,
Chim rừng bay thoáng trên đầu,
Mây giăng đỉnh núi gió lay trên cành.
2. TÂM KHÔNG VỌNG TƯỞNG
Trên non cao lặng yên quan sát,
THẤY, BIẾT, NGHE cảnh vật chung quanh
TÂM không suy nghĩ quẩn quanh,
Không một Vọng Tưởng xen vào Nội Tâm.
3. HẠNH PHÚC TỪ ĐÂU?
Khi Tâm Ta bình yên phẳng lặng,
Là trong Tâm Hạnh Phúc tràn đầy,
Lắng nghe Tĩnh Lặng quanh đây,
Nghe tiếng gió thoảng trải đầy không gian.
TÂM luôn thấy an nhiên tự tại,
TÂM rỗng rang thanh tịnh vô vi…
TÂM không dính mắc điều gì,
Đó là Hạnh Phúc Diệu Kỳ Trong Tâm.
4. VỌNG TƯỞNG CHEN VÀO
Chân Tâm đang an nhiên tĩnh lặng,
Bỗng lan man Vọng Tưởng chen vào,
Suy Tưởng nối tiếp theo sau,
Chánh Niệm chợt mất, lạc vào Hư Không!
5. CHÁNH NIỆM ĐÁNH MẤT?
Tại sao để mất đi Chánh Niệm?
Vì trong Tâm Vọng Tưởng quá nhiều,
Thất tình, lục dục, luôn theo…
Ít nhiều cũng vướng lụy vào Nội Tâm.
6. VỌNG TƯỞNG NHƯ… GIÓ VÀO NHÀ TRỐNG
Vọng Tưởng ví như Cơn Gió Lạnh,
Gió đong đưa cây lá trên cành,
Gió vào Nhà Trống thật nhanh
Đem theo bụi bẩn rơi quanh trong nhà!
Khi Tâm Ta như Nhà bỏ ngỏ.
Vọng Tưởng như cơn gió lùa vào,
Buồn vui, Suy Tưởng vương theo,
An nhiên tự tại mất vào Hư Không!
7. GIỮ TÂM CHÁNH NIỆM
Làm sao giữ TÂM trong CHÁNH NIỆM?
Tâm phải luôn Chân Chánh, Thiện Lành,
Sáu Căn không vướng Sáu Trần,
Chánh Niệm ở mãi ngay trong Tâm mình…
8. CHÂN TÂM BẤT DIỆT
Chân Tâm thì vô hình vô tướng,
Là Phật Tâm, Tánh Biết, chân Như,
Chân Tâm bất diệt bất sanh
Thường hằng sáng suốt…
Trong TÂM mọi người.
(Tác giả gởi thơ và ảnh cho Tinh Tấn Magazine ngày 27 tháng 8, 2022)
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.