Bài NGUYỄN QUANG CHƠN
Tôi gia đình Phật tử. Từ nhỏ tôi tin Phật như một ông Bụt đầy biến hóa trong truyện cổ tích, một ông tiên trong cõi vô thường. Lớn lên tôi tin Phật từ chữ nghĩa trong kinh sách, từ những trí tuệ uyên bác của đức Cồ Đàm, những câu chuyện hóa phép, biến hình không hấp dẫn tôi nữa mà sự hấp dẫn nằm trong giáo lý, trong nhìn nhận về người, về tôi, về “to be or not to be.”
Luật nhân quả trong Phật pháp với tôi như một lời răn dạy làm người hơn là để có một hồi sinh đẹp đẽ thiện quả ở kiếp sau! Chăm chỉ học hành, ắt sẽ có kiến thức chữ nghĩa. Làm việc thiện lành, ắt sẽ gặp thiện duyên. Ăn ở ác nhơn thất đức, ắt “thiên báo chi dĩ họa.” Vậy thôi!
Sau 30 tháng Tư, 1975, nền giáo dục cộng sản đã chối bỏ “tiên học lễ.” Mọi vai trò vị trí trong xã hội đều ngang hàng, cùng “đồng chí.” Không có ông Phật, ông Chúa, ông Khổng, ông Lão, không đền miếu thánh thần. Xóa bỏ hết, triệt hạ hết. Giai cấp bần cố lên ngôi. Lý lịch cách mạng thống trị. Giá trị truyền thống xã hội bị đảo ngược. Những người đi trước hoặc cùng thế hệ chúng tôi đôi khi ngơ ngác, hoang mang, “bất khả tư nghì!”.
Khoảng một năm sau tháng Tư 1975, một phong trào rầm rộ đập phá miếu mạo đền đài rộng khắp các tỉnh thành phường xã. Từ thành phố cho đến nông thôn, từ miền núi cho đến đồng bằng. Cầm đầu nhóm người là các công an cơ sở, gọi là “công an khu vực.” Đa số những công an này rất trẻ, là du kích từ các vùng quê. Trong chiến tranh đa số họ chăn trâu, cày thuê, cấy mướn. Tối tối họ được giao vũ khí làm du kích diệt “ác ôn.” Nay làm công an khu vực là nắm hộ khẩu. Nắm mọi quyền sống của những gia đình “ngụy quân, ngụy quyền,” kinh doanh buôn bán trong khu vực. Họ đáng sợ như những con chó berger Đức hung hãn.
Khu vực gia đình vợ tôi có một cậu công an tên T., vì con mắt nghiêng nghiêng nên thêm một bổ ngữ “lé” kèm tên. Cậu uy quyền lắm. Hầu như ăn sáng cà phê mỗi ngày cậu đều được mời free. Những gia đình có người nhà “cải tạo,” hoặc đang ấp ủ kế hoạch “vượt biên” thì chăm sóc cậu chu đáo lắm. Vợ cậu sinh con đầu lòng là các mẹ chị rủ nhau thăm viếng quà cáp. Thật đúng là một ông vua nhỏ!
Cậu là người tiên phong vung những nhát búa đầu tiên đập phá miếu mả, đền đài trong xóm. Nhìn cậu trợn con mắt lé, giáng những nhát búa xuống các miếu mả mà kinh! Gạch ngói bể tan cùng với các bát hương đổ vỡ tung tóe cứ như xương thịt người nhòe nhoẹt trên nền đất nát.
Rồi một đêm có các thanh niên đánh lộn rượt đuổi nhau chạy ngang qua đồn. Cậu đang trực, thêm một chút men rượu buổi chiều khiến cậu ôm AK hướng về phía thanh niên đang chạy bóp cò. Đạn không trúng tội phạm mà lại ghim vào tim một cô bé bán thuốc lá lẻ bên kia đường. Cô bé là con liệt sĩ. Vậy là vị trí ngon lành của cậu buộc phải nhường cho người khác. Hai ba tội buộc cậu phải ra khỏi ngành. Ra khỏi ngành, không nghề không nghiệp, vợ cậu không lâu sau bị ung thư mà chết, cậu phải tìm mọi cách bươn chải nuôi con!
Câu chuyện qua đã lâu. Xã hội chừ đã đổi khác. Dân trong xóm đã hầu hết đổi thay. Chẳng mấy ai biết cậu, chẳng ai nhớ chuyện xưa…
Tuần trước về thăm bà ngoại, thấy một “ông lão” gầy gò, đội cái mũ lụp xụp che kín ngang tai, đạp chiếc xe đạp buộc mấy thùng thiếc hai bên, ghé quán cơm cạnh nhà lấy nước cơm và đồ ăn thừa. Vợ hỏi, anh biết ai đó không? T. Lé đó! Trời! Một con người mấy mươi năm trước, dẫu mặc công an phục hay đồ civil, đi ngang khu vực là mọi người xun xoe chào đón mời mọc, chừ bệ rạc đến mức vậy sao!…
Trời vẫn không cho hắn chết, bắt hắn sống và kiếm sống bằng công việc hèn mọn ngay trong khu vực hắn từng cai quản, quyền thế, ngang tàng. Thật là oan nghiệt!…
Quả báo. Có quả báo nhãn tiền không, tôi cũng không rõ. Nhưng câu chuyện về một con người thực tôi đang thấy gióng lên điều gì đó trong một xã hội mạt pháp, đạo đức ngả nghiêng?
Hỡi những con người đang tiếp tục những công việc vô đạo đức, bất lương tâm. Xây lâu đài trên xương máu nhân dân. Gom bạc vàng đô la từ đất đai mả mồ dân chúng. Bằng giả, học giả để ngoi lên những vị trí cường quyền. Cứ ngạo nghễ cười cợt với nhau mà sống đi. Ta không muốn nhắc lại câu chuyện đau khổ thương tâm kia của một kiếp người T. Lé, nhưng ta muốn nhắc các ngươi là có “ác giả ác báo” đấy. Đừng có tưởng vị trí vững như bàn thạch của các người là bất biến. Mả mồ hàng hecta đất khi các người nằm xuống là bất hoại. Hàng tỷ đô la trong ngân hàng Thụy Sĩ của các ngươi là bất hại. Hãy nhìn kìa Hitler tuyệt tự tuyệt tôn tự vẫn trong boongke. Saddam Hussein bị kéo trong hầm ra để treo cổ. Gaddafi bị bắn nát mặt từ trong một ống cống hôi thúi. Sinh ác tử ác. Nó là quy luật. Câu chuyện ta kể trên là quả báo nhãn tiền. Còn những quả báo tương lai nữa, xin hãy nhớ cho!
Ngày 21 tháng 10, 2021
Tái bút: Một chút xin lỗi T. Lé, nếu cậu có đọc bài này, tôi thực tâm không oán trách gì cậu vì trước kia cậu cũng vẫn lễ phép với tôi.
(Nguồn: Trang blog của Trần Thị Nguyệt Mai trên WordPress.com)
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.