Bài TIỂU LỤC THẦN PHONG
Thế là cơn dịch Coronavirus đã gần trọn năm, chẳng biết khi nào sẽ chấm dứt đây? Nó vẫn hoành hành khắp thế giới, số người nhiễm bệnh và chết vẫn còn tăng, tuy nhiên tùy lúc và tùy nơi mà con số tăng hay giảm, thay đổi. Các chính trị gia liên tục tung ra nhiều thuyết âm mưu, những lời nói thiếu chính xác, thậm chí rất ngớ ngẩn. Truyền thông và mạng xã hội tràn ngập tin giả, tin dối trá, tin bịa đặt. Các nhà khoa học cũng loay hoay không biết rõ nguồn gốc cũng như phương pháp chữa trị.
Các nhà bào chế thuốc cũng chưa tìm ra được loại vaccine này có thể phòng chống hay chữa trị hiệu quả, thỉnh thoảng lại tung ra những cái tin mập mờ tỷ như, “Công ty ABC sắp thành công trong việc chế vaccine,” “Hãng bào chế XYZ tiến gần đến sản xuất đại trà vaccine,”… Những cái tin ấy có thể vì hấp tấp, có thể vì tranh đua với các hãng khác, có thể vì mục đích làm giá cổ phiếu (một tin tốt như thế đưa ra thì giá cổ phiếu của hãng lập tức tăng cao). Các nhà quản lý và điều hành xã hội cũng hoàn toàn bị động trong việc đóng cửa hay mở cửa. Mọi người vẫn tranh cãi không ngớt.
Thật đúng là con người chúng ta đang là những kẻ hữu chiêu đấu với vô chiêu. Coronavirus là tự nhiên hay nhân tạo, nó đến từ đâu thì ấy cũng là nghiệp báo, là cộng nghiệp của loài người. Thật sự xưa nay dịch bệnh vẫn xảy ra và tương lai sẽ còn xảy ra. Khoa học, y học hiện đại chỉ có thể khắc phục phần nào chứ không thể tiêu diệt vĩnh viễn dịch bệnh được, hễ loại dịch này hết thì sẽ có loại dịch mới phát sinh bởi vì nghiệp báo của loài người có bao giờ chấm dứt! Nếu ngày xưa có dịch lao, ho gà, uốn ván, dịch hạch, bạch hầu… khi khoa học phát triển, khống chế đưọc những thứ “Tứ chứng nan y” hay những loại dịch đó thì lập tức có những loại dịch mới xảy ra, AIDS, cúm gà cúm heo, cúm Tây Ban Nha, viêm não, Sars, Ebola, Coronavirus… và chắc chắn tương lai sẽ có những thứ dịch khác nữa. Con người còn tạo nghiệp, nghiệp mới chồng nghiệp cũ, nghiệp sát ngày càng tăng trưởng thì làm sao dịch có thể hết được!
Cõi này gọi là cõi Sa Bà, nghĩa là kham nhẫn, chịu đựng những điều khó khổ… Cõi này là cõi vô thường, sanh – trụ – dị – diệt liên miên thì làm sao có thể không có dịch bệnh? Dịch bệnh cũng là cái tướng diệt, sanh – diệt triền miên, luân hồi bất tận. Sanh đã khổ, diệt còn khổ hơn, biến hoại giữa hai chặng sanh – diệt khổ đầy dẫy, khổ thể xác lẫn tinh thần. Khoa học duy vật, tôn giáo duy tâm, nếu chỉ cực đoan một mặt thì hỏng! Nhà bác học Einstein từng nói đại ý, Khoa học mà không có tôn giáo thì dễ đi đến vô luân, tàn độc. Tôn giáo mà không có khoa học thì thiếu thực tế và lạc hậu. Khoa học và tôn giáo bổ sung cho nhau, khoa học chữa trị thể xác, tôn giáo nâng đỡ tinh thần.
Con Coronavirus vô cùng nhỏ, không thể thấy bằng mắt thường nhưng nó có sức mạnh thật dễ sợ, làm đảo lộn toàn xã hội, thế giới thay đổi, mọi hoạt động kinh tế, xã hội, văn hóa, thể thao, tôn giáo, giải trí… đều đình trệ. Con người trốn trong nhà như thú ẩn trong hang. Con người phải tự bịt miệng, bịt mũi, che mắt mình laị. Con người không dám bắt tay hay ôm nhau để thể hiện thiện chí. Con người nghi kỵ nhau, nhìn nhau như những mối nguy hiểm.
Các quốc gia đóng cửa, xã hội đóng cửa, dĩ nhiên chùa chiền hay nhà thờ cũng không thể ngoại lệ! Những người nếu có đức tin thì tự hành trì, tự cầu nguyện ở nhà chứ không thể tập trung lại được. Lịch sử nhân loại cũng từng có những trận dịch xoá sổ cả một nền văn minh, một dân tộc. Tỷ như giả thuyết về sự biến mất của người Inca (nền văn minh Inca), hay người Maya (vùng Bắc Mỹ). Hoặc giả như Âu Châu thời trung cổ cũng có trận dịch tiêu diệt gần nửa dân số.
Năm xưa, khi đức Thế Tôn quán bát nước thấy có tám vạn bốn ngàn con vi trùng. Ngài nói nhưng người ta đâu có tin, suốt cả thời gian dài dằng dặc như thế, cho đến khi kính hiển vi ra đời, sự thật được chứng minh thì bấy giờ người ta mới chịu tin. Ngày nay cũng thế, có những chúng sanh không có sắc thân vật chất hay phi nhân, khi nói ra thì nhiều người không tin, thậm chí nhạo báng… chỉ có những người có năng lực đặc biệt, những hành giả đã có sự chứng đắc ở mức độ nào đó hoặc những người cận tử nghiệp mới thấy được. Những người không tin thường lý luận, “Tôi không thấy, không nghe nên không tin! Tôi chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe.”
Có chuyện kể rằng, ở một quốc độ nọ, khi cuộc nội chiến kết thúc. Có một vị chức sắc cao cấp đến viếng ngôi chùa (mục đích thăm dò). Y là tay duy vật cực đoan đã tuyên bố, “Tôn giáo là thuốc phiện, đi tu là trốn đời, làm gì có trời đất qủy thần, nhân quả là chuyện hư huyễn. Tôi chỉ tin vào sức mạnh chuyên chính và bạo lực cách mạng. Tôi chỉ tin những gì mắt thấy, tai nghe, tay sờ được!”
Vị sư bèn hỏi ông ta, “Ông có sờ được Oxy trong không khí? Ông có nghe được làn sóng âm thanh? Có thấy được dòng điện? nó là không nhưng mà có đấy!”
Y cứng họng, không trả lời được! Thế đấy, con người nhiều khi vô minh nhưng cứ ngỡ mình thông minh, đã thế laị bắt cả một dân tộc, một quốc gia phải vô minh theo. Phật dùng hình tượng “Người mù dắt cả đoàn người mù,” “Người lạc đường lại còn buộc mọi người phải lạc theo mình.” Quả thật chí lý!
Con Coronavirus đang hoành hành, gây dịch bệnh, chết chóc. Nó đang gieo rắc sự sợ hãi trong loài người. Nó nguy hiểm thật, nhưng sự sợ hãi quá đáng và vô lối cũng nguy hiểm không kém! Vì con người dùng hữu chiêu đấu với vô chiêu (Coronavirus) nên không biết đấu làm sao, đấu như thế nào, từ đó có những lời khuyên ngớ ngẩn, những phương pháp không thực tế, tỷ như, uống cồn hay rượu mạnh, uống hoặc tiêm Lysol, mang khẩu trang khi làm tình (lời của một nữ bác sĩ của CDC), hoặc cầu nguyện kiểu giáo phái Tân Thiên Địa (Nam Hàn)… Vô chiêu vốn không có chiêu thức cố định, không hình tướng và biến hoá vô cùng. Hữu chiêu vốn là chiêu thức cố định, có mức độ hạn hữu, đem cái hạn hữu đấu với không hạn độ, đem cái “ hữu tri” đấu với cái “vô sở bất tri,” đem cái “hữu năng” đấu với “vô sở bất năng” thì thật là lúng túng vô cùng. Hiện nay, tuy khoa học phát triển nhưng trước mắt việc phòng ngừa hay chữa trị những cơn dịch quả thật phụ thuộc hên xui. Chẳng một khoa học gia nào có thể biết khi nào cơn dịch này hết và khi nào sẽ xảy ra cơn dịch mới!
Coronavirus đang hoành hành, loài người vẫn chưa có thuốc ngừa hay thuốc chữa hiệu quả. Nó lại liên tục sản sinh ra những biến thể mới, những biến thể sau lây lan nhanh hơn, kháng thuốc mạnh hơn… Thật sự hữu chiêu chưa biết đấu ra làm sao với vô chiêu. Con người tìm mọi cách, thử mọi phương pháp, áp dụng những kiểu thức quản lý mơ hồ… và trong khi đó thì con số ca lây nhiễm và chết chóc vẫn thất thường tăng giảm, có khi giảm ở nơi này nhưng chỗ khác lại tăng lên.
Binh đao thủy hỏa, dịch bệnh, mất mùa đói kém là tam tai kiếp nạn của loài người được nói đến trong kinh Vô Lượng Thọ. Con người và vạn vật của thế giới này đang sanh diệt, đang biến hoại trong từng phút giây. Vũ trụ cũng thế, có vô số những ngôi sao mới hình thành và những ngôi sao khác tan hoại. Có những quốc độ tựu hình thì cũng có quốc độ biến dịch mất đi. Có những dải ngân hà mới thì cũng có những dải ngân hà khác không còn nữa. Vũ trụ vô cùng tận, thời gian vô thuỷ vô chung, trong sanh có mầm mống tử và trong tử có cái nhân sanh. Mạng sống con người quá ngắn ngủi, tầm nhìn và hiểu biết quá nhỏ nhoi nên không thể thấy được lẽ huyền diệu của đất trời và vũ trụ. Cái biết của chúng ta như đất dính ở móng tay, cái chưa biết thì như đại địa. Hiện nay con người có thể lên mặt trăng, thám hiểm sao hỏa… kể cũng phát triển lắm, khoa học văn minh tiến bộ nhưng so với sự vô cùng tận của vũ trụ thì những cái gì con người làm được chỉ là dã tràng xe cát biển đông. Một trận động đất, một cơn sóng thần, một đợt cuồng phong, hay một lần dịch bệnh… có thể xoá sổ một phần những thành tựu của con người lẫn con người như chơi! Con người đang đối phó với thiên tai, thảm họa tự nhiên, thảm họa nhân tạo cũng giống như người hiệp sĩ hữu chiêu đấu với kẻ vô chiêu.
Xã hội loài người đang ở năm thứ hai mươi của thế kỷ hai mươi mốt. Giáo pháp của Thế Tôn để lại đang vào thời kỳ mạt pháp, cả ngoài đời trong đạo đều có những chuyện quái lạ. Nếu ngoài đời thì vật chất càng ngày càng nhiều, phương tiện kỹ thuật càng cao, của cải vật chất càng tăng nhưng sự an lạc càng ngày càng kém đi. Con người càng ngày càng không biết đủ và không thấy hài lòng, lòng tham càng tăng trưởng, sự mê mờ và sân hận cũng sâu hơn, bạo liệt hơn. Những trận chiến xảy ra nhiều hơn, nhanh hơn, khốc liệt hơn, phương tiện tinh vi hơn, tàn độc hơn, giết chóc nhiều hơn. Tinh thần con người cũng bất an hơn, xáo động nhiều hơn. Sự bùng nổ thông tin với vô vàn tin giả, tin thất thiệt, tin nhảm, cái xấu, cái ác… được khuếch trương cực đại. Trong đạo thì những thể chế độc tài toàn trị nắm lấy tôn giáo, sử dụng tôn giáo như công cụ phục vụ cho sự tồn tại của mình. Những hiện tượng chức sắc tôn giáo tham chính, thân chính ngày càng trâng tráo, thách thức dư luận và lương tri. Những kẻ mượn đạo tạo đời, danh văn lợi dưỡng ngày càng nhiều. Những trò mê tín lấn át chánh pháp kiểu như, cúng sao, cầu an, đội sớ, bùa chú, phong thủy, xin xăm, bói toán, giải hạn… Những bậc chân tu bị cô lập, bị phong tỏa không thể nào hoằng hóa hay hành đạo được. Con người của thể kỷ hai mươi mốt có phước báo hơn người thời xưa, thụ hưởng những phương tiện kỹ thuật hiện đại, những thành tựu y học tân tiến, những thành quả kinh tế to lớn… có thể giúp cái thân nhẹ bớt bệnh, sống trong sự trợ lực của phương tiện vât chất nhưng cái tâm vẫn khổ như thường. Con người hôm nay vẫn ngày ngày tạo nghiệp, thậm chí tạo nghiệp còn dữ dội hơn xưa, vậy thì dịch bệnh cũng không thể nào không xảy ra, nó đang hoành hành và sẽ tiếp tục có những cơn dịch mới xảy ra. Những cơn dịch mới tương ưng với cái nghiệp mà con người gây nên. Con người như thế vẫn tiếp tục dùng hữu chiêu đấu với vô chiêu.
(Ất Lăng thành, tháng 10, 2020)
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.