“Nó nhìn theo thật lâu, nhìn chăm chăm vào chiếc bus đang lìa xa, mà chắc đã trở nên một chiếc bus có mang ân tình chớ không còn lạnh lùng như bao nhiêu chiếc khác hằng ngày mà nó thấy. Dáng nó đứng càng nhỏ dần trông thật buồn sao đâu, dù mưa gió hình như đã ngưng bay.”
Bài SONTAM DOAN / Facebook
Nhớ bữa kia đi chơi xa. Tôi ngồi bên trong khung cửa sổ lớn chỗ đợi chuyến bus về Toronto, nhìn ra ngay mưa lạnh. Tôi thấy thằng bé tây chừng 10 tuổi, mặt tươi hồng như con gái nhưng dáng bụi đời, quần đùi thòng phè phệt như muốn tuột, áo khoác phong phanh bị gió mưa thổi dính sát vào mình, mái tóc dài đẫm mưa che hờ hờ nửa mặt. Tay nó mới xin được điếu thuốc, đang phì phào núp vô hiên tránh mưa, xa mấy bước tới cái lon xin tiền ướt. Đứng bên cạnh nó là một gã thanh niên, khoảng 25, đang đứng hút, người mới cho nó điếu thuốc. Gã thẳng thốm, tóc bới ngược mạnh mẽ, ăn mặc hợp thời trang, có vẻ như sinh viên con nhà giàu đi học xa về. Gã đưa tay kéo từng hơi thuốc vững chải, thổi ra hơi dài và đầu ngửa lên trời trông rất sảng khoái. Tôi ngồi trong theo dõi cuộc nói chuyện của gã và nó, dù không nghe được gì.
Trước mắt tôi, hai mảnh đời đáng lẽ không bao giờ cụng nhau, lại đang vui cười thật tự nhiên. Ánh mắt gã càng nhìn qua nó nhiều hơn, lắng nghe hơn. Tôi chờ coi hai đứa kết thúc buổi gặp gỡ ra sao. Gã hút xong, chân dụi dụi tàn thuốc. Gã xoay xéo hướng kia, tay mò xuống rút lên cái bóp. Gã móc nhanh ra mấy tờ xanh xanh 20 và quay qua thằng bé. Gã bỗng nghiêm nghiêm, không nói, chỉ đưa, như đang trả tiền mua cái hotdog ngoài đường. Thằng bé lắc đầu, cũng không nói. Chỉ bước qua chỗ cái lon xin tiền của nó, chỗ của riêng nó, như không muốn ai phiền nó.
Gã thanh niên trông ngạc nhiên thấy rõ. Gã nhanh nhẹn bỏ lại tiền vào bóp. Gã quay lại nhìn thằng bé lần cuối như muốn nói lời chia tay thì nó đã nhìn qua chỗ khác, không muốn dòm ngó tới sự tốt bụng của gã. Biết đâu nó đổi ý và quay lại nhìn gã. Vài giây đồng hồ trong mưa lạnh chắc đã rất lâu. Bỗng gã hấp tấp như đang sợ trễ, quay bước nhanh trở vô trong. Nhìn xe bus vẫn chưa đến, gã thở ra nhẹ người, hay thở ra vì thất vọng, tôi thật khó biết.
Gã ngồi xuống gần tôi. Làm như gã biết tôi đã theo dõi nãy giờ, và có thể chia sẻ sự thẫn thờ của gã. Lại chút duyên tôi với gã bắt đầu. Gã ngồi mà mắt hay liếc liếc ra chỗ thằng bé đang đứng ngoài mưa. Tôi tò mò hỏi gã về thằng bé. Gã lắc đầu, thở dài không đáp. Thằng bé hình như biết gã đang ngồi bên trong nhìn ra, nó đã bỏ đi mất tự lúc nào. Nó bỏ đi, và chắc nó phải thấy rất nặng lòng với gã, và chỉ có gã mới biết được. Hình như nó rất sợ nhìn ai đang thương hại nó như sợ nhìn ánh mắt người thân đang thương hại nó.
Chừng vài phút sau khi xe bus trờ tới, mọi người cùng đứng dậy. Lúc này tôi mới hỏi gã thanh niên về chuyện hồi nãy, sao thằng bé không lấy tiền gã cho. Lần này gã cũng thở dài, nhưng kiên nhẫn hơn, đáp không biết. Rồi giọng gã buồn buồn, “Tại tôi thấy nó dễ thương, trông giống thằng em tôi quá!”
Câu nói của gã khi ấy sao nghe thật buồn, tình máu mủ sao nghe buồn quá làm tôi chịu không nổi. Tôi liền bảo gã đưa tiền cho tôi! Tôi chạy ra cho nó lại một lần nữa thử coi! Gã móc liền ra ba tờ xanh là 60, tôi chạy. Thằng bé còn đứng lẩn quẩn cách đó vài căn, tôi nhét vội tiền vào lòng tay nó. Nó chịu giữ lại. Nó đứng yên, tê tái như kẻ vừa thua cuộc. Tôi trở lại như bay, biến mất theo hàng người lên xe bus.
Vài phút sau xe chạy. Ngay chỗ xe quẹo cong ra đường lớn, tôi thấy thằng bé đang đứng lại ngay chỗ cũ hồi sớm nó đứng hút thuốc. Nó nhìn theo thật lâu, nhìn chăm chăm vào chiếc bus đang lìa xa, mà chắc đã trở nên một chiếc bus có mang ân tình chớ không còn lạnh lùng như bao nhiêu chiếc khác hằng ngày mà nó thấy. Dáng nó đứng càng nhỏ dần trông thật buồn sao đâu, dù mưa gió hình như đã ngưng bay. Tôi không biết gã có thấy dáng thằng bé đang đứng nhìn chiếc bus hay không. Chắc là không. Tôi khó mà biết gã có suy nghĩ gì thêm về thằng bé. Cũng không biết là gã có nghi ngờ tôi có thể lấy bớt hay lấy hết đi 60 đồng đó không.
Khi xe ngừng lại nghỉ dọc đường, tôi bước lại lúc thấy gã đang đứng hút thuốc. Tôi nói cho gã biết thằng bé hồi nãy đã đứng nhìn theo rất lâu như muốn nói tiếng cám ơn gã. Gã phủi tay, vừa phủi vừa bảo khơi khơi, “Có gì đâu… mà hồi nãy tôi có thể cho nó thêm nữa… nếu biết nó chịu lấy dễ dàng như thế… Chắc nó cần hơn tôi cần… Nhưng thôi! quên hết đi!”
Thấy gã chú tâm hút thuốc như không muốn nói chuyện nữa, tôi quay kiếm ngõ khác tìm chỗ ngồi.
Trong nửa tiếng xe nghỉ ấy, tôi lén ngắm gã nhiều lắm, chắc gã không biết. Tôi sờ nhanh xuống cái bóp mình, còn nằm im với trăm mấy tiền mặt mà vợ đưa từ hồi tối hôm qua. Tôi có tật hay sờ bóp coi có mất chưa, và yên tâm.
Hình bóng gã lãng tử phù du coi tiền như vài miếng giấy vô tri nhẹ lảnh, dáng thằng bé, và cái bóp dày cộm trong túi quần âm ấm của tôi hôm ấy còn theo tôi mãi tới hôm nay. Đạo Phật đầy mình của tôi hôm ấy để đâu. Đạo dạy tôi phải làm gì lúc ấy. Hình như mái chùa tôi hôm ấy nhỏ bé quá, chỉ vừa che đủ ấm một mình tôi.
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.