Nếu em nhớ nhân gian là quán trọ,
Một hôm nào trở gót bước đi xa,
Em sẽ sống cõi lòng luôn rộng mở,
Như bình minh trải nắng đẹp chan hoà.
Nếu em nhớ ngày vui qua rất vội,
Tắt nụ cười đêm tối chợt vây quanh,
Sẽ nhìn lại sống cuộc đời nông nỗi,
Vén mây mù ngước mặt với trời xanh.
Trôi năm tháng tàn canh đời trắng mộng,
Lợi danh tình lơ lững một làn hơi,
Là thế đấy, đâu có gì quan trọng,
Sống cho đi ý nghĩa kiếp con người.
Nếu em nhớ thân xuôi miền cát bụi,
Sẽ thấy lòng thanh thản giữa phù hư,
Trong thầm lặng nguyện làm viên đá cuội,
Lót chân người quy hướng nẻo chân như.
Nếu em nhớ đời bôn ba tất bật,
Dòng miên man* còn chảy đến vô cùng,
Dừng chân lại quay về trong lẽ thật,
Đốt hương trầm tỉnh thức* sống ung dung.
TT THÍCH BỬU CHÁNH
Nguồn: “Cách Hóa Giải Tâm Sân Hận,” bài pháp ngày 26-4-2020
*Dòng miên man: Dòng luân hồi
*Tỉnh thức: Chánh niệm và tỉnh giác
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.