Thơ THIỆN QUẢ ĐÀO VĂN BÌNH
Bạn ơi,
Cuộc đời này là hai dòng xuôi ngược.
Kẻ ước mơ làm công nương hoàng tử.
Thế nhưng công nương hoàng tử lại chán bỏ hoàng cung.
Vì ở hoàng cung giống như nhà tù bó rọ.
Kẻ ước mơ trở thành tỷ phú.
Nhưng rồi có ông tỷ phú lại bỏ đi tu.
Kẻ muốn trở thành người mẫu nổi danh lấy đại gia, hoàng tử.
Thế nhưng có người mẫu lại cạo đầu theo Phật.
Kẻ muốn trở thành danh ca thần tượng.
Thế nhưng danh ca lại vùi đầu vào xì ke ma túy.
Vì cuộc đời ca hát là cuộc đời bế tắc.
Bao danh ca Đại Hàn và Mỹ quốc,
Cuối cùng đời kết thúc bi thương.
Kẻ đang là đàn bà lại giải phẫu để làm đàn ông.
Nhưng nhiều đực rựa lại cắt đi để trở thành người nữ.
Kẻ đang làm thượng nghị sĩ đầy quyền uy lại chán đời từ chức.
Thế nhưng bao kẻ lại bỏ ra trăm triệu để tranh giành cho được.
Kẻ chán vợ rồi đâm đơn ly dị.
Thế nhưng bao gã khát tình lại muốn nhào vô.
Kẻ đang làm tổng thống bị luận tội, đánh tơi bời hoa lá.
Thế nhưng bao kẻ lại tranh nhau ngồi vào đó.
Kẻ mong được làm vua.
Thế nhưng vua Trần Nhân Tông lại coi ngai vàng như đôi dép rách.
Kẻ ở nông thôn muốn sống đời xa hoa nơi thành phố.
Nhưng kẻ ở thị thành lại muốn về quê để sống yên bình.
Kẻ chán ngấy với công việc của mình.
Chỉ muốn bỏ đi.
Thế nhưng bao kẻ ước mơ mà không được.
Chớ xóa bỏ những gì mình đang có.
Để chạy theo người vì bắt chước mà thôi.
Bắt chước người như bèo giạt mây trôi.
Cho đến chết vẫn thấy mình vô nghĩa.
Khi con người chạy theo huyễn hóa.
Thì đồ phế thải của cô đào ci-nê cũng là báu vật.
Biết bao kẻ chạy theo thời trang cũ rích.
Nhưng chính kẻ tạo ra đã quăng bỏ lâu rồi.
Kẻ nghèo khó muốn áo quần lành lặn.
Kẻ rởm đời lại cho rằng quần rách mới sang.
Hiện nay bao kẻ muốn được nổi danh.
Nhưng một số lại muốn xa lìa trần tục.
Tất cả đều như “đứng núi này trông núi nọ”.
Bởi do tâm chẳng có yên bình.
Khi tâm chẳng yên bình thì đi khắp thế giới này đều thấy chán.
Khi tâm yên bình, ngồi một chỗ cũng an vui.
Một món đồ chơi, con nhà khó quý rồi.
Dù trăm món vẫn đòi thêm, con triệu phú.
Bạn ơi,
Tâm yên bình là tâm không nhiễu loạn.
Không chạy theo ảo ảnh của đời.
Tâm yên bình chẳng thèm khát thú vui.
Vui cho lắm rồi cũng buồn và chán.
Hãy an trụ với những gì mình đang có.
Điều đó không có nghĩa là cứ sống ù lì.
Nhưng chớ điên cuồng chạy theo ảo ảnh.
Bỏ cái này chụp cái kia là thả mồi bắt bóng.
Mà thả mồi bắt bóng chỉ rước lấy khổ đau.
Người ta bỏ ra rất nhiều tiền để chứng tỏ giàu sang.
Chứ không phải vì nhu cầu cơm áo.
Phải nhớ cuộc đời này là mộng ảo.
Mà giấc mộng này lại tiếp nối giấc mộng kia.
Cái đang có trong tay là giả tạo.
Mà cái đi tìm cũng chỉ là huyễn ảo mà thôi.
Mới thấy đây sao đã mất rồi?
Như mây nổi trông như áo trắng.
Rồi biến thành con chó xanh lơ.
Thiên thượng phù vân như bạch y.
Tu du hốt biến vi thương cẩu. (**)
Như trong Kinh Kim Cang Phật dạy:
“Tất cả các pháp hữu vi đều như mộng huyễn,
Như bọt ảnh, như sương mai, như ánh chớp.
Nên quán xét đúng như vậy.”
Bạn ơi,
Muốn sống hạnh phúc thì phải xa lìa mộng ảo.
Chứ không phải chạy theo huyễn hóa của đời.
Như Phật dạy trong Kinh Bát Nhã:
“Điên đảo một khi đã viễn ly,
Thì Niết Bàn hiện ra ngay trước mắt.” (**)
(California ngày 14/3/2020)
(*) Thơ Đỗ Phủ
(**) Bát Nhã Tâm Kinh “Viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết Bàn”
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.