Ma Đưa Võng/ Phạm Trường Long

*Đọc 3 phút*

Bài PHẠM TRƯỜNG LONG

Chào mọi người!

Hôm nay trời mưa to quá, nằm đắp chăn giữa tháng Bảy mà vẫn thấy lạnh. Sau nửa đêm rồi mà vẫn chưa ngủ được, nằm buồn nên xin viết một câu chuyện ngắn, chuyện này là nghe mẹ mình kể lại, mẹ cũng là nhân vật chính trong câu chuyện luôn. Mình xin phép được đặt tên câu chuyện này là “Ma Đưa Võng”.

Cách đây cũng lâu rồi, vào khoảng năm 2009 gì đấy, lúc ấy mình đang học cấp 3. Nhà mình thì quê Quảng Xương, tỉnh Thanh Hóa. Hồi đấy ở quê nhà mình có thầu 12 mẫu đầm nước lợ, nuôi cua và tôm sú, năm đấy trúng quả lắm, tôm cua nhiều và rất to khoẻ. Lúc đó vào khoảng tháng 5 tháng 6 trời rất nắng nóng, bắt đầu vụ thu hoạch, bố mẹ mình làm gần 50 cái vó tre để thả xuống đầm tôm rồi cho mồi vào để bẫy tôm (ở quê mình thì gọi là vó), cứ 1 tiếng rưỡi thì đi kéo một .vòng

Hôm đó trời nóng lắm, bố mẹ mình kéo vào buổi tối, lúc ấy tầm 10 giờ đêm thì kéo xong, về chống tôm rồi nghỉ ngơi, bố mình thì nằm trong lều tôm nghỉ, còn mẹ mình mắc cái võng bằng lưới nằm ngoài sân.

Gió ngoài đồng thì mát lắm, cứ vậy vì mệt nữa nên mẹ thiu thiu ngủ lúc nào không hay thì bỗng dưng giật mình mở mắt và tỉnh dậy, thấy võng đu đưa rất mạnh, cứ như có người dùng tay mà đưa rất mạnh vậy, loạng choạng một lát suýt ngã, mẹ chống được chân xuống đất.

Lúc đó cũng không hoài nghi gì, mẹ hỏi bố đang nằm trong xem tivi vừa rồi có ra đưa võng không, bố lắc đầu không biết gì cả, mẹ mình ngạc nhiên chưa bao giờ thấy lạ như thế, rồi lại nằm xuống mà mông lung, được lúc sau chợp mắt lúc nào không hay.

Lần này ngủ mẹ cảm thấy tỉnh hơn và nghe thấy có một tiếng cười rất man rợ, giọng cười này là của đàn ông tầm tuổi trung niên. Chỉ nghe thôi mà vẫn không nhìn thấy gì cả, thế một lúc thì võng mẹ nằm lại rung mạnh lên rồi đưa đi đưa lại rất mạnh, mẹ cố gọi bố mà không thể, cứ ú ớ mãi, võng thì không ngừng đung đưa, bỗng mẹ cố gắng la lên một tiếng thì nghe thấy tiếng cười khoái trí “khà khà” rồi rơi bịch xuống đất, bố đang nằm nghe thấy thì ra dìu mẹ vào trong.

Nghe mẹ kể lại, bố nghe xong rồi bố mình lấy con “dao năm” rắt trên vách ra, phang loạn xạ, rồi chặt nát cái võng luôn, từ đấy lại không còn thấy gì nữa, và cũng từ đó nhà mình không một ai mắc võng hoặc nằm võng nữa.

Sau đợt đấy không lâu nhà mình có làm lễ khao đất và cúng chúng sinh tháng Bảy, mẹ có gọi bà thầy ở đâu ý về cúng, chẳng ai nói gì mà bà ta bảo là mẹ mình có bị một vong trêu, vong này chết đuối rồi trôi dạt vào mé sông gần đầm tôm nhà mình từ rất lâu rồi, và nói là nó chỉ trêu vậy thôi chứ không hại gì cả, mấy lần mẹ trượt chân may có vong ý đỡ… Rồi dặn là rằm hoặc mùng một cúng tiền vàng cho nó ở mé sông, nó sẽ phù hộ cho làm ăn có lộc.

Mẹ mình nghe theo cúng bái đầy đủ lắm, cho đến giờ thì không thấy hiện tượng gì, nhà mình bán lại đầm cho ông chú, em kết nghĩa của bố mình làm, nhà mình không nuôi tôm nữa mà chuyển sang kinh doanh nhà nghỉ. Ai có dịp về Quảng Xương, Thanh Hóa đi ngang qua Ghép thì ghé qua nhà mình nghỉ ngơi nhé! Nhà Nghỉ Thanh Bình, mặt đường Quốc Lộ 1A. Cảm ơn mọi người đã đọc câu chuyện của mình.⧫

Nguồn: Câu chuyện này đã được đăng trên trang WordPress “Truyện Ma Có Thật” năm 2016.
Photo: Rameez Sadikot/ Wikimedia Commons


Discover more from Tinh Tấn Magazine

Subscribe to get the latest posts sent to your email.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *