Lá Vàng Khóc Lá Xanh Rơi: Nỗi Đau Xé Lòng Của Tình Mẫu Tử/ Trọng Nghĩa

*Đọc 5 phút*

Bài TRỌNG NGHĨA
(Bài viết của Trọng Nghĩa dành cho Diễm Liên và cháu Travis Minh Tapscott. Nguồn: Raymond Trong Nghia/ Facebook)

Chiều thứ Tư, ngày 1 tháng 10, 2025, tôi bước vào nhà quàn Peek Funeral Home, tại thành phố Westminster, Quận Cam, California, phòng số 5, lòng nặng trĩu như mang cả bầu trời u ám. Cũng căn phòng số 5 này, cách đây chưa tròn hai tháng, tôi cũng đã hiện diện để đưa tiễn lần cuối cô em gái kết nghĩa trong sinh hoạt nghệ thuật của tôi là ca sĩ Kiều Nga.

Không gian lạnh lẽo, tiếng kinh Phật vang vọng khi ban Hộ Niệm gồm một số chư Tăng đến thực hành các nghi thức cầu siêu và cúng cơm theo nghi lễ Phật giáo, hòa lẫn với những tiếng nấc nghẹn ngào, như muốn xé tan màn sương tang tóc. Đó là đám tang của cháu Travis Minh Tapscott, pháp danh Thiện Bình, sanh ngày 30 tháng 9, 2000, mất ngày 13 tháng 9, 2025.

Travis là một chàng trai trẻ, với số tuổi 24, một bông hoa mới chớm nở, chưa kịp mãn khai, đã vội tàn dưới cơn gió lạnh của định mệnh. Là đứa con trai duy nhất của Diễm Liên, người nữ ca sĩ với nét đẹp vừa sắc sảo, vừa dịu dàng, mà tiếng hát đầy nội lực từng làm rung động không biết bao nhiêu trái tim từ trên dưới ba thập niên qua tại hải ngoại, nay chỉ còn lại những tiếng nức nở xé lòng bên linh cữu con. Tôi đứng đó, nước mắt chực trào, hồn nặng trĩu và lòng buồn rười rượi, như thể chính tôi cũng đang chịu chung nỗi đau mất mát mà không gì bù đắp nổi!

Thiện Bình-Travis Minh Tapscott, September 30, 2000-September 13, 2025. (Dignity Memorial)

Trong triết lý Phật giáo, mối nhân duyên giữa cha mẹ và con cái là một bản nhạc ngắn ngủi, đẹp đẽ, nhưng mong manh, được viết nên từ nghiệp lực của vô lượng kiếp. Đức Phật dạy rằng, con cái đến với cha mẹ như những vị khách dừng chân bên dòng sông cuộc đời, để yêu thương, để trả nợ, hay nhiều khi để gây ra những phiền muộn hay hệ lụy nghiệt ngã, rồi trong một sớm một chiều, không một ai hay biết trước, lại ra đi khi duyên tận…

“Sanh lão bệnh tử” – bốn khổ đau lớn của kiếp người – nhắc nhở rằng, mọi thứ trong cõi tạm này đều là vô thường, như bóng mây thoảng qua, như bọt nước tan trên mặt hồ. Những người tin vào lời Phật dạy, đều thấu hiểu rằng, việc trút bỏ tấm thân tứ đại vào một khoảng thời gian định mệnh nào đó trong mỗi đời người, là điều không thể tránh khỏi. Nhưng hiểu là một chuyện, còn nỗi đau mất người thân, thì như ngọn lửa thiêu đốt, chẳng thể dập tắt được bằng lý trí.

Nhìn người mẹ mất con ấy, có lẽ sẽ có rất nhiều người đến tham dự đám tang, như thấy cả thế giới của người mẹ sụp đổ. Mẹ đứng trước di ảnh con, hay trước chiếc quan tài vô tri vô giác mà con mình đang nằm ngủ giấc thiên thu, đôi tay run rẩy, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, như muốn níu giữ chút hơi ấm cuối cùng của đứa con trai duy nhất. Gương mặt mẹ hốc hác, bơ phờ, như thể linh hồn mẹ cũng đã theo con mà tan biến. Hai mươi bốn năm trước, mẹ mang nặng đẻ đau, từng đêm thức trắng ru con, từng ngày chắt chiu hy vọng để nuôi con khôn lớn. Travis là ánh sáng, là niềm vui, là cả bầu trời của mẹ. Vậy mà giờ đây, ở tuổi 24 – cái tuổi lẽ ra phải rực rỡ như nắng mai, phải dang rộng đôi cánh bay cao, phải báo hiếu cho mẹ – Travis lại nằm đó, lạnh lẽo, bất động, mãi mãi không thể trở về. “Lá xanh rơi trước lá vàng” – có nỗi đau nào đau đớn và tàn nhẫn hơn, khi người mẹ phải tiễn đưa đứa con duy nhất của mình? Tiếng khóc của mẹ như xé toạc không gian, như muốn gọi con tỉnh dậy, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng vô tình của dòng đời vô thường đang vẫn cứ trôi đi…

Diễm Liên tại tang lễ của con trai Travis Minh Tapscott ngày 1 tháng 10, 2025. (Raymond Trong Nghia/ Facebook)

Nỗi đau ấy của người mẹ, mà nhiều người biết, nhiều người cảm nhận được, sẽ không bao giờ nguôi ngoai. Nó sẽ như một bóng ma, ám ảnh mẹ trong những giấc mơ chập chờn, trong những khoảnh khắc bất chợt nhớ về nụ cười, giọng nói của con. Mỗi góc nhà, mỗi kỷ vật, mỗi câu hát ru năm nào, sẽ như những nhát dao cứa vào tim mẹ. Sanh lão bệnh tử – quy luật nghiệt ngã của kiếp người – đã cướp đi không chỉ một sinh mệnh, mà cả trái tim của mẹ. Tôi nghĩ về người mẹ vừa mất con, về những đêm dài cô đơn phía trước, khi mẹ sẽ ngồi lặng lẽ bên bàn thờ con, thầm thì những lời yêu thương, mà chẳng còn ai đáp lại. Và tôi cũng thầm tự hỏi mình: “Làm sao người mẹ ấy có thể sống tiếp, khi một phần máu thịt của mình đã vĩnh viễn ra đi?”

(Raymond Trong Nghia/ Facebook)

Nhưng giữa nỗi đau xé lòng ấy, nếu từng có nhân duyên với Phật pháp, thì người hiểu đạo sẽ ý thức rằng, Phật giáo dạy chúng ta một bài học sâu sắc: hãy hiểu và biết chấp nhận lẽ vô thường, hãy trân quý những khoảnh khắc hiện tại, và hãy sẵn sàng đón nhận cái chết khi nó đến. Cái chết không phải là kết thúc, mà là một cánh cửa dẫn đến kiếp sống mới, một cửa ngõ để tái sinh, và biết đâu, để có thể vượt thoát vòng luân hồi khổ ải!

Tôi khóc cho người thanh niên trẻ vắn số, khóc cho người mẹ đáng thương, và cũng có lẽ khóc cho chính mình – để nhắc nhở rằng, cuộc đời là một hành trình ngắn ngủi, nhưng đầy dẫy và trùng trùng duyên khởi gặp gỡ và chia ly. Hãy yêu thương khi còn có thể, hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, hãy buông xả khi duyên tận, và hãy ôm chặt những người thân yêu, trước khi họ trở thành những ngôi sao xa xôi trên bầu trời…

Trọng Nghĩa tại tang lễ của Travis Minh Tapscott. (Raymond Trong Nghia/ Facebook)

Cầu mong hương linh của cháu Travis Minh Tapscott sớm được siêu sinh Tịnh Độ, và cũng xin cầu nguyện cho Diễm Liên và những người thân trong gia đình của cháu Travis tìm được sự bình an theo thời gian giữa giáo pháp vô thường.⧫

Diễm Liên và con trai Travis Minh Tapscott (Không rõ nguồn hình)

Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật. Xin ánh quang minh của Phật A Di Đà soi chiếu cho hương linh Travis Minh Tapscott sớm được vãng sanh về Tây Phương Cực Lạc. Nam Mô A Di Đà Phật.


Discover more from Tinh Tấn Magazine

Subscribe to get the latest posts sent to your email.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *