Bài RENSHIN BUNCE
(Tuệ Giả dịch)
Tôi không nghĩ có nhiều giáo sĩ, chứ đừng nói đến các vị tuyên úy, có cơ hội được thực hiện một nghi thức giải vong. Tôi đã từng làm giải vong một lần, và điều tuyệt vời nhất là – nghi thức ấy thành công.
Một cán sự xã hội gọi và nhờ tôi giúp một phụ nữ Nhật trẻ tuổi. Bà cán sự nói rằng các bác sĩ đã tìm cách làm giảm cơn đau cho cô gái – cô ta bị ung thư, nhưng bệnh nhân này nói rằng cô bị vong nhập và chúng kiểm soát trí óc của cô. Bà cán sự xã hội đã nghĩ đến tôi vì tôi là một giáo sĩ tuyên úy làm việc tại dưỡng viện chăm sóc cuối đời. Bà cho rằng tôi có thể giúp. Tôi mừng là bà đã tin tưởng ở nơi tôi, và tôi đã mau chóng đến văn phòng của bà để tìm hiểu thêm về bệnh nhân này.
Bà giải thích rằng thỉnh thoảng cô gái im lặng, đầu nghiêng qua một bên, lắng nghe những vong linh đang nói chuyện với cô ta; vào những lúc khác thì cô hét lớn trong tiếng Nhật, dường như là những vong linh đang mượn xác của cô để nói điều họ muốn nói. Cô sống ở nhà với mẹ. Người mẹ đã bay từ Nhật qua Mỹ để chăm sóc con gái. Những vong linh không là kẻ ác. Chỉ có điều là họ làm cho cô gái thức suốt đêm. Cả hai mẹ con đều rất mệt mỏi.

Tôi nói rằng đương nhiên tôi sẽ giải vong cho cô gái – thực ra là tôi đã có dịp gặp cô bệnh nhân ngay trưa hôm đó. Tôi xin nói thêm rằng, dù đã được huấn luyện khá kỹ lưỡng để trở thành một giáo sĩ Zen, tôi chưa bao giờ được dạy cách trừ tà hay giải vong. Tuy vậy, tôi tin rằng mình đã thực hiện nhiều nghi lễ khác, đủ để tạo một nghi thức giải vong có sức thuyết phục cho một bệnh nhân. Chúng tôi đã suy đoán về nguyên nhân đưa đến hiện tượng vong linh nhập xác phàm, nhưng những gì chúng tôi phỏng đoán trong sự an toàn ở một văn phòng và những gì chính mắt tôi thấy khi bước vào nhà của bệnh nhân là hoàn toàn khác biệt.
Tôi nghe tiếng bệnh nhân trước khi thấy cô ta. Cô đứng ở cuối hành lang, trong bếp, vừa hú vừa dựa người tới trước trên chiếc xe tập đi, đỉnh đầu dựa vào tường. Tôi mau chóng chạy lại gần, thả túi xách trên một chiếc ghế gần đó. Tôi ngồi trên sàn nhà để cho mặt tôi được gần mặt cô ta. Tôi có thể thấy hai cánh tay của bệnh nhân run rẩy vì bị căng thẳng do phải chống đỡ để giữ cơ thể đứng vững. Mặt của cô, khi quay lại nhìn tôi, khiến tôi ngạc nhiên. Tôi không chờ đợi nữ bệnh nhân này còn quá trẻ và xinh đẹp.
Tôi nói cho cô biết tôi là một giáo sĩ, và một cán sự xã hội đã gởi tôi đến đây.
Cô trả lời, “Họ muốn lên thiên đường.”
Từ giây phút đó, chúng tôi sống trong cõi thực tại của cô gái–và thật là nhẹ người khi nghe rằng các vong linh đều chuẩn bị để lên đường. Giờ thì tất cả những gì tôi cần làm là cung cấp một hướng đi cho họ.
Tôi hỏi cô có muốn ngồi hay không. Cô đồng ý ngồi xuống; mẹ của cô và tôi giúp cô ngồi vào một chiếc ghế nhựa trắng. Tôi đã không bao giờ tìm hiểu tại sao bệnh nhân đã đứng trong một tư thế rất khổ sở cho cô.
Bệnh nhân ngồi ở một bên của một cái bàn lớn. Điện thoại cell, ví, những lọ thuốc, mấy tập sổ tay, các tờ báo tiếng Nhật, và một số món đồ lặt vặt khác được bày trước mặt cô. Người mẹ đứng đối diện con gái, cạnh bếp. Bà là một phụ nữ nhỏ bé, đầy sự lo lắng, đang ở một nơi rất xa nhà.
Tôi dọn sạch chừng nửa thước vuông trên khoảng bàn còn lại và nói rằng đó sẽ là nơi đặt bàn thờ của chúng tôi. Tôi bày ra những món cần cho nghi lễ: hai lư hương hoa mỹ đựng đầy tro, một lư có chút than để đốt; một cây nến; một bức tượng Văn Thù Sư Lợi đang giơ kiếm chém đứt mọi vọng tưởng; và một bức tượng nhỏ Quán Thế Âm, vị Bồ Tát của lòng từ bi.
Tôi xin bông để cúng, người mẹ vội vàng bước qua phòng bên cạnh và trở lại với một bình hoa trà và vài nhánh thông. Biết được mình đã để quên chuông trong xe, tôi hỏi xem họ có chuông không. Họ không có, và tôi quyết định làm lễ mà không cần chuông. Điều quan trọng bây giờ là giữ đà tiến tới, không thể chậm trễ.
Lòng từ bi của Quán Thế Âm là điều chúng tôi đang cần. Tôi niệm chú, và đột nhiên bệnh nhân bước về phía tôi, lắc đầu dữ dội và hét lên, “Không! Không! Không!”
Rakusu là chiếc áo yếm cho thấy tôi đã thọ giới thế phát xuất gia. Để bắt đầu, tôi đội chiếc áo Rakusu lên đầu và đọc lời nguyện, như tôi đã làm hàng trăm lần khi bước vào chốn linh thiêng: Chiếc áo choàng giải thoát vĩ đại / Cõi vượt xa hình tướng và hư không / Mang giáo lý của Đức Như Lai / Cứu độ muôn loài.
Tôi giải thích rằng tôi sẽ thực hiện một nghi lễ Phật Giáo để giúp các vong linh nhập vào bệnh nhân được lên thiên đường. Tôi xin bệnh nhân và mẹ của cô hãy cùng tôi lạy ba lạy trước bàn thờ. Tôi thắp một cây nhang, áp nhang vào trán mình và trán của hai tượng Văn Thù và Quán Thế Âm, sau đó cắm nhang trong lư hương đầu tiên.
Thế rồi, tôi bắt đầu tụng niệm và đặt những nhúm trầm vụn lên than hồng trong lư hương thứ hai để tạo khói. Căn phòng bắt đầu thơm ngào ngạt mùi trầm. Giọng tôi vang khắp không gian khi tôi xưng niệm ngài Quán Thế Âm: Kanzeon / namu butsu / yo butsu u in / yo butsu u en / buppo so en / jo raku ga jo / cho nen kanzeon / bo nen kanzeon / nen nen ju shin ki / nen nen fu ri shin.
Nghĩa là [tạm dịch theo bản tiếng Anh của Sư Maezumi Roshi]: Quán Thế Âm! Đồng nhất với Đức Phật / Với tất cả chư Phật trong nhân quả / Và với Phật, Pháp, Tăng / Chúng sanh thanh tịnh hoan hỷ / Tâm buổi sáng là Quán Thế Âm / Tâm buổi tối là Quán Thế Âm / Chính khoảnh khắc này khởi sanh từ bi tâm / Chính khoảnh khắc này không rời khỏi tâm.
Câu tụng rất đơn giản và có thể lập lại nhiều lần. Tâm từ bi của Quán Thế Âm Bồ Tát là điều chúng tôi cần. Tôi tiếp tục tụng, đang chờ xem chuyện gì xảy ra thì đột nhiên bệnh nhân hét lên, đứng dậy khỏi ghế, bước về phía tôi, lắc đầu dữ dội và hét lên: “Không! Không! Không!”
Cô ấy nắm chặt phần trên cánh tay của tôi. Tôi cúi người về phía trước, nắm chặt eo bệnh nhân để cô ta không bị té. Tôi tiếp tục niệm chú. Cô ta lắc đầu liên tục. Mái tóc đen ngắn của cô chỉ cách mặt tôi vài phân, tỏa một mùi hương sạch sẽ và tươi mát. Bằng cách nào đó, tôi đã giữ chặt cơ thể cô ấy bằng một tay, trong khi dùng tay kia cho thêm trầm vào than. Khói bốc lên cuồn cuộn trong phòng, và tôi nói với các vong linh, lớn tiếng, quyết liệt, cầu khẩn với tất cả quyền năng có trong tôi:
“Hỡi vong linh đang còn vương vấn ở cõi này, đã đến lúc quý vị được giải thoát. Hãy theo làn khói hương lên thiên đường! Với nghi lễ này, quý vị có thể buông bỏ và ước nguyện của quý vị sẽ thành sự thực! Đã đến lúc rồi!”
Cô ta tiếp tục lắc đầu. Cô kêu lên rằng ông ấy không thể buông tay. Tôi vẫn cúi tới trước, ôm chặt cô gái. “Đừng sợ!” tôi gọi. “Ông có can đảm! Ông biết can đảm! Hãy dùng sự can đảm đó để buông cô gái này ra. Buông ra và cuối cùng được lên thiên đường!”
Bây giờ thì tôi không thể nhớ nổi sự việc kéo dài trong bao lâu. Lúc đó, thời gian dường như vô tận, hai (hoặc ba) chúng tôi đã ôm chặt lấy nhau, khói hương nghi ngút, giọng tôi vang vọng khắp trong bếp, mẹ cô gái đứng gần đó, nhìn chúng tôi, vừa khóc vừa vặn vẹo bàn tay.
Lưng tôi đau nhức vì nâng đỡ bệnh nhân, nhưng tôi vẫn tiếp tục cho đến khi cô ta bình tĩnh lại. Sau đó, tôi ra hiệu cho người mẹ kéo ghế về phía trước để tôi có thể nhẹ nhàng đặt cô gái vào ghế. Tôi áp lưng vào tường bếp để bớt đau và tiếp tục niệm chú Quán Thế Âm bằng giọng nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng bệnh nhân nhìn lên tôi và mỉm cười. Cô gật đầu.
“Ông ấy đi chưa?” tôi hỏi.
“Đi rồi.” Xong cô nói, “Nhưng những vong khác vẫn còn đó.”
Ồ. Tôi không hề biết còn có những vong khác.
Tô bước trở lại trước bàn thờ, cho thêm trầm vào than hồng, tiếp tục tụng niệm với giọng lớn hơn, và gọi những vong linh nhỏ kia, nói rằng họ có thể noi gương vong chủ và lên thiên đường. Tôi nói với họ rằng đây là cơ hội của họ. Lần này nhanh hơn trước, cô gái gật đầu và nói rằng họ đã rời đi. Tôi tụng xong, dâng lời tri ân. Sau đó, ba chúng tôi lạy ba lạy để kết thúc buổi lễ. Tôi đưa tượng Quan Thế Âm qua làn khói hương còn sót lại và trao cho cô bệnh nhân.
Tôi đã kiệt lực.
Pháp thuật mà tôi thực hiện ngày hôm đó nằm trong phát nguyện của người xuất gia, trong những dụng cụ nghi lễ Nhật Bản tuyệt đẹp của tôi, và trong sự sẵn sàng tin tưởng vào lời mô tả của cô gái về thực tại của cô. Chúng tôi đã tin tưởng nhau, và điều đó đã mang lại hiệu quả. Vào trong xe, tôi gọi cho bà cán sự xã hội để báo cáo về sự thành công của chúng tôi, và bà ấy đã khóc cùng với tôi.
Sáng hôm sau, tôi nói chuyện với bệnh nhân. Các vong linh đã biến mất, và cô cùng mẹ đã có thể ngủ trọn đêm.
Các bác sĩ đã đưa cô ấy vào bệnh viện ngày hôm đó, và tôi cảm thấy yên tâm khi biết cô được chuyển đến khoa trị bệnh để kiểm soát cơn đau, chứ không phải vào khoa tâm thần vì bị nhập vong.
Cô qua đời tại nhà hai tuần sau. Các vong đã không bao giờ trở lại.⧫

– Giáo Sĩ Renshin Bunce thuộc dòng Thiền Tào Động của Đại Sư Shunryu Suzuki Roshi, làm việc tại dưỡng viện chăm sóc cuối đời tại Bắc California. Bài viết này của bà được đăng trên tạp chí Phật Giáo Lion’s Roar tháng 8, 2020, với tựa “Hungry Ghost, Let Go of This Woman!” (Ngạ Quỷ, Hãy Ra Khỏi Cô Gái Này). Trong cùng năm bà xuất bản cuốn ‘Love and Fear: Stories from a Decade as a Hospice Chaplain’ (Tình Thương và Nỗi Sợ: Những Câu Chuyện Từ Một Thập Niên Làm Giáo Sĩ Tuyên Úy Tại Dưỡng Viện Chăm Sóc Cuối Đời). Bà kể “không có cái chết nào giống nhau và không có một quy định phổ thông nào hoặc câu trả lời nào dễ dàng cho sự chăm sóc ở chặng cuối đời.” Sách bán trên Amazon. Bấm vào hình bìa để mua sách.
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.
 
			