Bài Thái Minh Tâm LÊ TẤN PHƯỚC
Cách nay mấy năm, khi vợ chồng tôi đang về thăm quê hương, thì chúng tôi nhận được tin Bambi mất. Vợ chồng tôi không có con, nên nuôi con chó Bambi và xem nó như con của mình. Chúng tôi rất thương Bambi. Nay nghe tin Bambi không còn nữa, cả hai chúng tôi đều rất đau lòng. Tôi hủy bỏ các chương trình đi chơi và thăm viếng. Hai vợ chồng tôi nằm ở khách sạn, chờ ngày về lại Mỹ.
Dẫu biết vạn pháp là vô thường, nhưng khi Bambi mất, chúng tôi không khỏi đau nhói trong tim. Để vơi bớt đau buồn, chúng tôi an ủi nhau là coi như duyên giữa Bambi và chúng tôi đã hết. Chúng tôi cầu nguyện cho nó được tái sinh kiếp người và có cơ may đến với Phật Pháp ở đời sau.
Trong những ngày chờ đợi, tôi cố gắng giấu nỗi đau trong lòng và tìm cách làm cho vợ tôi quên chuyện Bambi. Nhưng tôi không thể làm cho vợ tránh khỏi đớn đau. Làm sao tôi có thể an ủi được vợ khi chính tôi cũng đau nhói trong tim? Hầu như cả ngày hai vợ chồng nằm ôm nhau khóc. Rồi khóc… Lại khóc… Chúng tôi thấy thương và tội cho Bambi vô cùng!
Trong lúc đau buồn, tôi bỗng có ý nghĩ là thử gọi người đã gây giống Bambi, hỏi xem có lứa chó mới đẻ nào không. Vợ tôi cũng tán thành ý kiến này. Vậy là tôi gọi ngay về Mỹ, và người chuyên gây giống chó Toy Poodle cho biết là đang có một con chó nhỏ được hai tháng. Tôi mừng quá, dặn ông ta để dành cho tôi. Trước đây tôi đã từng mua hai con với ông ấy, nên ông hứa sẽ giữ con này đến ngày tôi về lại Mỹ.
Từ hôm đó, hai vợ chồng tôi bàn nhau nên đặt tên cho nó là gì. Rồi hai chúng tôi cùng suy nghĩ, gợi ý tên này, tên kia. Nhờ vậy mà vợ tôi, và cả tôi, đã bớt đau buồn về chuyện Bambi ra đi.
Cuối cùng, chúng tôi chọn tên cho nó là LêTôn Pino. “LêTôn” là tên ghép họ của tôi và của vợ tôi; còn “Pino” là tên của một họa sĩ người Ý, người có những bức tranh mà cả hai chúng tôi đều rất thích. Hơn nữa, từ “Pino” còn có chữ “P” và “N” là tên tắt của tôi và của vợ tôi. “LêTôn Pino” sẽ là tên chính thức trên giấy tờ, còn tên gọi ở nhà chúng tôi cũng đặt cho nó là “Bambi”. Chúng tôi rất thích tên “Bambi”, nên con nào cũng đặt tên này.
Vợ chồng tôi chưa thấy mặt Pino, nhưng nó đã làm cho hai chúng tôi, nhất là vợ tôi, vơi nỗi buồn rất nhiều. Nó là vị cứu tinh của chúng tôi.
Sau khi về lại Hawaii, vợ chồng tôi đi đón con chó nhỏ về liền. Thấy chúng tôi, nó mừng rỡ như lâu ngày mới gặp lại. Nghĩ cũng lạ!
Kể từ ngày bồng Bambi về nhà, chẳng hiểu sao nó quyến luyến tôi và tỏ vẻ thương tôi hơn thương vợ tôi. Đây là một điều lạ vì từ trước đến giờ chúng tôi đã nuôi nhiều con, nhưng con nào cũng thương vợ tôi hơn thương tôi. Chỉ có con Bambi này là khác đời.
Vợ tôi rất thích các loại chó nhỏ. Nuôi con nào vợ tôi cũng bồng ẵm, nựng nịu, hôn hít, chiều chuộng và không bao giờ la rầy, nên con nào cũng thương và quấn quít vợ tôi, còn tôi, tụi nó coi như cơm nguội.
Mỗi khi nó phá phách hay tiêu tiểu bậy, tôi là người thi hành kỷ luật. Tôi theo sách hướng dẫn nuôi chó, cuốn tròn tờ báo làm thành cây roi; khi nào cần trừng phạt, thì đánh nhẹ vào mông hoặc đánh xuống đất, sẽ phát ra tiếng kêu bộp bộp, nó sẽ sợ mà chừa làm bậy.
Vợ tôi thì vuốt ve, âu yếm, trong khi tôi lại la rầy, đánh đập. Mấy con trước đây thương vợ tôi là điều dễ hiểu, nhưng con Bambi này thì trái lại. Vợ chồng tôi suy nghĩ hoài mà không tìm ra được lý do tại sao nó thương tôi hơn thương vợ tôi.
Những khi hai vợ chồng ngồi ghế sofa xem TV, Bambi nhảy lên nằm gác đầu trên đùi tôi. Thấy thương chi lạ! Vợ tôi kêu nó qua, nó vẫn nằm im không nhúc nhích, coi như không nghe thấy.
Mỗi khi tôi lên nằm trên giường, Bambi nhảy lên theo, leo nằm trên ngực tôi, đưa miệng hôn tôi lia lịa. Hoặc khi vợ chồng tôi ăn cơm, Bambi ngồi trên ghế sofa nhìn sang bàn ăn canh chừng. Đến khi thấy tôi buông đũa là nó chạy lại đòi bồng. Tôi bồng nó lên, cho nằm trong lòng. Bambi nằm im, đến khi nào tôi kêu xuống là nó nhảy xuống.
Ở trong nhà, tôi đi đâu là Bambi đi theo đó. Vợ tôi nói nó là cái đuôi của tôi. Tôi vào phòng tắm, Bambi nằm chờ ngoài cửa. Tôi ngồi vào bàn làm việc, nó nhảy lên ghế nằm sau lưng tôi.
Mỗi khi hai vợ chồng tôi đi đâu về, vừa mở cửa là Bambi chạy ra mừng tôi rối rít, rồi chạy lại đụng chân vợ tôi một cái, cho phải lẽ, xong quay lại mừng tôi tiếp. Nó mừng điên cuồng, hết nhảy loi choi lên hôn mặt tôi, rồi lại xoay vòng vòng, rồi lại nằm ngửa ra, rồi lại bật dậy nhảy lên… hôn mặt tiếp. Nếu tôi không đứng dậy thì nó vẫn tiếp tục mừng, không dứt.
Khi đi xe, vợ tôi thường ngồi ghế sau để dễ tránh nắng. Vợ tôi bồng Bambi lên cửa sau, vừa thả ra là nó nhảy liền lên phía trước để nằm vào ghế bên cạnh tôi. Nó nằm nhìn tôi không chớp mắt, khiến vợ tôi cũng thấy tức cười. Đến khi ngừng xe, Bambi luôn đòi tôi bồng xuống, không chịu để cho vợ tôi bồng. Trăm lần như một.
Những khi tôi có việc đi ra ngoài một mình, đến khi về lại, Bambi mừng tôi hết cỡ. Vừa mừng, nó vừa khóc rí rí, như trách “sao ba đi lâu vậy, làm con chờ quá trời luôn.” Vợ tôi kể là nó nằm chờ tôi bên trong cửa suốt thời gian tôi vắng nhà, không rời nửa bước. Nghe mà thấy thương!
Đến nay, sau gần sáu năm, vẫn còn có một điều không thể hiểu về con Bambi này là tại sao nó lại thương tôi hơn thương vợ tôi. Theo giáo lý nhà Phật, phải chăng nó và tôi đã có duyên với nhau từ kiếp nào?
Những ai đã từng ở vùng nông thôn đều biết là khi thả vịt ăn ngoài đồng, người ta phải lùa vịt đi chung một đàn, không để cho vịt đi lạc. Bambi cũng vậy.
Vợ chồng tôi dẫn Bambi đi bộ tập thể dục ở một công viên sát bờ biển Ala Moana. Vợ tôi đẩy nó trên một chiếc xe dành cho chó, giống như xe đẩy con nít. Mỗi lần tôi đi nhanh về phía trước, Bambi sủa lớn, như có ý kêu “ba đi chậm lại, chờ con với.” Hoặc khi tôi đẩy xe, nó thấy vợ tôi đi tụt lại sau, cũng sủa lớn, kêu “má đi lẹ lên má, coi chừng lạc bây giờ.” Ai thấy vậy cũng mắc cười.
Khi cả ba chúng tôi đi phố, nếu tôi bồng Bambi, thì nó ngoái đầu nhìn vợ tôi; còn nếu vợ tôi bồng Bambi, thì nó nhìn theo tôi. Bambi muốn biết chắc là tôi và vợ tôi không đi lạc. Cho Bambi về quê chăn vịt là hết sẩy.
Mỗi khi tôi đi đâu về, sau khi mừng đã đời, là Bambi ngậm chiếc dép đem vào cho tôi. Nó đem vào để ngay chỗ cái tủ cất đồ ăn dùng để thưởng cho nó. Vậy là tôi phải mở tủ lấy một miếng thưởng cho Bambi. Lúc đầu nó ngậm dép mang vào cho tôi, khiến tôi bất ngờ vì tôi không hề dạy nó. Vậy mà Bambi cũng nghĩ ra cách xách dép để được thưởng. Thiệt khôn hết chỗ nói!
Vợ chồng tôi ở trong một chung cư cao tầng. Chúng tôi lười dẫn Bambi xuống đất đi vệ sinh nên mua tả lót cho nó đi ở ngoài ban-công. Mỗi lần đi vệ sinh xong, nó vào nhà nhìn tôi hoặc vợ tôi, ý nói là “con đi xong rồi, thưởng đi nha.” Bambi cứ đứng nhìn miết, cho đến khi nào được thưởng thì thôi. Đôi khi muốn được thưởng quá, nó giả bộ đi ra ngoài ban-công một lát, rồi vào nhìn tôi đòi thưởng. Tôi ra coi không thấy gì hết, nói “đừng có xạo nha Bambi.” Vậy là nó bèn tiu nghỉu bỏ đi, chắc đang nghĩ thầm trong bụng lừa keo này không được ta sẽ lừa keo khác. Đúng là Bambi sẽ lừa keo khác thiệt. Nó vẫn tiếp tục lừa tôi dài dài…
Bambi rất thích theo vợ chồng tôi đi ra ngoài. Khi nào đi công chuyện mà không thể đem nó theo được, là nó sủa vang trời vang đất, như la lên “cho con theo với, cho con theo với.” Từ nhỏ đến giờ, cái tật đòi đi theo này không hề thay đổi. Vậy mà lạ một điều là khi nào chúng tôi đi xuống xuống tắm hồ trong chung cư là Bambi để cho đi, không sủa một tiếng, dù mặt buồn thiu. Chúng tôi đi công chuyện hay đi tắm hồ thì cũng đều là đi ra ngoài. Tại sao nó không cho đi công chuyện mà lại cho đi tắm hồ? Khó hiểu. Có lần vợ chồng tôi thử lừa Bambi. Chúng tôi đi công chuyện, nhưng khoác khăn tắm lên người, giả bộ như đi tắm hồ. Tôi vừa đóng cửa là nghe nó sủa sau cánh cửa, ý nói “đi phố mà làm như đi tắm, đừng có lừa con nha.” Chúng tôi chịu thua, không qua mặt nó được.
Đến giờ này Bambi hầu như hiểu hết những gì vợ chồng tôi trao đổi với nhau bằng tiếng Việt. Nó nghe tôi nói với vợ tôi “sửa soạn đi chợ” là nó chộn rộn, lăng xăng, lít xít, hết chạy theo tôi lại chạy theo vợ tôi, đòi đi theo. Hay khi nghe tôi nói “tắm Bambi” là nó chạy trốn. Hoặc khi ra khỏi nhà mà không thể dẫn Bambi theo được, tôi nói “con ở nhà nha”; nghe vậy, nó liền nhảy lên nằm trên ghế sofa, mặt buồn thiu. Nhưng sau khi chúng tôi ra ngoài khóa cửa lại, là nó chạy lại sau cánh cửa sủa inh ỏi.
Bây giờ mỗi khi tắm cho Bambi, vợ chồng tôi phải nói lái để nó khỏi biết mà chạy trốn. Thông minh quá cũng phiền!
Bambi vô cùng thính tai và năng khiếu giữ nhà thì số một. Căn hộ của chúng tôi luôn đóng cửa ra ngoài hành lang. Vậy mà nghe có ai đi ngoài hành lang là nó sủa inh ỏi. Vừa sủa nó vừa chạy tìm tôi, như muốn báo rằng “có người lạ kìa, có người lạ kìa.” Tôi phải nói với nó “biết rồi, biết rồi, đừng sủa nữa.” Thế nó mới im.
Khi đi vacation, chúng tôi gởi Bambi nhờ cô cháu giữ giùm. Nghe cô kể lại là Bambi nằm trong nhà, hễ nghe có tiếng động bên ngoài là nhào ra cửa sủa inh ỏi. Tiếng động đó có thể là tiếng chân người ta đi bên ngoài, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng người làm vườn, và cả tiếng lá rơi. Cô cháu không thấy phiền mà lại rất khoái việc sủa giữ nhà này của Bambi, vì nhờ nó mà cô bớt lo sợ khi ở một mình.
Những con chó tôi nuôi trước đây, tuy cùng giống Toy Poodle, nhưng rất thân thiện, không sủa người lạ bao giờ. Chỉ có con Bambi này là khác người (đúng ra là khác… chó).
Ngoài việc giữ nhà, Bambi còn có một đặc tính nữa là giữ của. Khi tôi mướn thợ đến thay thảm, nó ngồi từ xa theo dõi thợ làm việc. Đến khi họ thu dọn đồ đạc mang về là Bambi nhào tới sủa dữ dội, như la lên “bỏ xuống, đồ của ba tôi, bỏ xuống, bỏ xuống…” Những lần sau, mỗi khi mang đồ về, những người thợ đều phải nói với Bambi “đây là đồ của chú, không phải đồ của ba con, cho chú đem về nha.” Bambi ngồi im như muốn nói “OK, chú mang về đi.”
Nhớ có lần vợ chồng anh vợ tôi đến nhà chơi. Cả nhà đang cùng nhau ngồi nói chuyện, còn Bambi thì nằm trong lòng tôi. Bà chị bỗng đứng dậy, đến cạnh cái bàn để ở góc nhà. Chị quay lưng lại, lục tìm món gì trong xách tay của chị, nghe rột rột. Bambi nghe vậy liền đứng thẳng dậy, sủa lớn mấy tiếng, như muốn hỏi “mợ làm gì vậy, mợ làm gì vậy.” Thấy vậy ai cũng cười về tính giữ của của nó. Chắc phải cho Bambi tham gia Gia Đình Phật Tử để nó biết thế nào là lễ phép, thế nào tôn trọng bậc trưởng thượng?
Chỗ ngồi thích nhất của Bambi là chỗ tay dựa của ghế sofa trong phòng khách. Nó ngồi đó quan sát mọi hoạt động của vợ chồng tôi.
Bambi ghét nhất khi thấy tôi đem dụng cụ ra tập thể dục. Mười lần như một, vừa thấy tôi mang đồ tập ra là nó sủa, như muốn nói “dẹp đi, lại đây chơi với con, không được chơi một mình.” Hoặc khi tôi đang ngồi trên ghế sofa với nó, bỗng đứng dậy bỏ đi, là nghe nó sủa vói theo, như muốn kêu “đừng đi, lại ngồi với con, đừng đi.”
Mỗi khi tôi nói chuyện điện thoại là Bambi nhìn tôi theo dõi. Nó thấy tôi nói hơi lâu là sủa lớn một tiếng, như cảnh cáo “đủ rồi nha, đừng nói nữa.”
Có lần vợ tôi đẩy xe đưa Bambi đi Chinatown. Đang loanh quanh đi chợ, vợ tôi gặp người quen, đứng lại nói chuyện hơi lâu. Bambi vừa nhìn thẳng mặt vợ tôi vừa sủa lớn, như la lên “đi đi chớ, tám hoài vậy má.”
Có con chó nào lại cấm chủ nói chuyện lâu với bạn như Bambi không? Sợ nó luôn!
Người Mỹ thường nói “No free lunch,” nghĩa là không có chuyện gì là Free cả, là cho không cả. Bambi cũng áp dụng câu này sát nút.
Bambi rất thông minh, nó hiểu chúng tôi muốn gì. Nó hiểu hết, biết hết, nhưng lì không chịu nghe lời nếu không cho ăn. Khi nghe nói có ăn là bảo làm gì nó cũng làm theo, và làm rất sốt sắng.
Đối với Bambi, không có gì là Free. Có cho ăn, thì ta làm; không cho ăn, thì ta không làm. Vậy thôi. Rất sòng phẳng.
Mỗi lần vợ chồng tôi đi ra ngoài mà không cho Bambi theo, nó giận dữ lắm. Dù đã dỗ dành nó hết lời và nó đã chịu lên ghế sofa ngồi, nhưng khi tôi vừa đóng cửa là đã nghe nó sủa dữ dội sau cánh cửa. Chúng tôi biết là ở nhà Bambi thế nào cũng trừng phạt vợ chồng tôi về tội không dẫn nó theo.
Có lần vợ chồng tôi về nhà vào một buổi tối. Vừa bước vào phòng ngủ, tôi ngửi thấy mùi hôi. Bật đèn lên, tôi tá hỏa khi thấy mấy cục phân nằm trên giường. Thì ra Bambi đã nhảy lên và ị trên giường tôi. Nó trừng phạt tôi vì không dẫn nó theo. Ngoài ban-công có đèn sáng, nhưng Bambi không xài tả ngoài ban-công, mà lại vào phòng ngủ tối thui của tôi để ị. Thiệt hết nói!

Hình phạt Bambi thường áp dụng nhất là tiểu trong nhà. Mỗi lần về nhà là tôi đi vòng vòng trong nhà tìm chỗ nó tiểu bậy và thế nào cũng tìm thấy nếu hôm đó chúng tôi đi lâu. Tôi cầm cái roi giấy, hỏi lớn “đứa nào tiểu bậy đây.” Vậy là Bambi lò dò đi đến dù thấy trên tay tôi có cây roi. Nó đến bên cạnh tôi, nằm ngửa ra, sẵn sàng chịu đòn. Bambi rất gan lì. Nó chấp nhận “có sức chơi, thì có sức chịu.”
Bambi có cá tính mạnh mẽ, nhưng không bao giờ để bụng hoặc thù dai. Mỗi khi nó phạm lỗi, tôi đánh vào mông nó một roi. Xong nó quay lại mừng tôi, coi như không có chuyện gì xảy ra. Bambi có lẽ được nghe các bài giảng Pháp Phật vợ chồng tôi mở máy hằng ngày, nên nó đã dùng ân để báo oán.
Phải chi ai cũng không có tâm thù hận như Bambi thì thế giới này sẽ bình an biết bao nhiêu!
⁂
Người ta nói rằng nếu muốn có thú cưng để vuốt ve, nựng nịu thì hãy nuôi mèo; còn nếu muốn có thú cưng trung thành và yêu mến chủ thì hãy nuôi chó. Bambi có cả hai đặc tính của mèo và chó. Bambi có cá tính mạnh mẽ, nhưng nó lại nhõng nhẽo, thích được bồng ẵm, vuốt ve, nựng nịu… Còn về khoản trung thành và yêu mến chủ thì khỏi nói; Bambi có thể bỏ ăn bỏ uống đi theo tôi nếu một ngày nào đó tôi đi theo ông bà.
Sự thật là Bambi không nói được, chỉ vì gần gũi nó lâu ngày nên vợ chồng tôi hiểu nó muốn nói gì. Với sự thông minh vượt bực và tính khí ngang tàng của Bambi, nếu nó nói được, chắc vợ chồng tôi sẽ điên đầu vì nó.
May quá, Bambi không biết nói!⧫
(Truyện dự thi Phật Pháp Ứng Dụng do Chùa Hương Sen, Perris, California tổ chức năm 2022. Tác giả đã quy y với Đại Lão Hòa Thượng Thích Thanh Từ, từng dạy tại Đại Học Cộng Đồng Duyên Hải Nha Trang trước năm 1975, làm kỹ sư tại Los Angeles trước khi dọn về sống tại Hawaii.)
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.