‘Được gặp Thầy là duyên lành’

*Đọc 4 phút*

Bài VIVIAN PHẠM

Tháng Năm 2019, trong một chuyến đi thiện nguyện kết hợp với phượt bằng xe máy từ Hà Nội lên Điện Biên Phủ, khi đi qua đèo Pha Đin, mình và bạn bè khá mệt nên cố gắng tìm một trạm dừng chân. Chiều tà buông xuống, đường đèo ngoằn ngoèo, trạm dừng chân không thấy đâu, chỉ thấy một Thầy tu đang ngồi (như kiểu thiền) trên mỏm đá ngay ở một góc đường mà bọn mình có thể tạt xe vào nghỉ…. Cả nhóm nhìn Thầy mà ngần ngừ không muốn vào vì không muốn làm phiền Thầy. Tuy nhiên, vì đã quá mỏi, mình quyết định xuống xe, lại gần xin phép được ngồi nghỉ cạnh Thầy.

“Chúng con xin lỗi vì đã phá đi sự tĩnh lặng của Thầy, chúng con có thể ngồi nghỉ ngay ở đây không ạ, đường xa quá mà chúng con tìm mãi không có chỗ nào có thể dừng chân…”

Thầy nhìn mình hồ hởi mỉm cười, “ Oh không sao ạ, con cũng chỉ đang nghỉ chân thôi mà…”

Thoáng ngạc nhiên về cách xưng hô của Thầy nhưng vì thấy Thầy cười rất tươi, rất thân thiện gần gũi, nên mình mạnh dạn ngồi cạnh hỏi han Thầy đủ chuyện. Thầy kể Thầy đi khất thực từ Nam ra, giờ Thầy đang đi xuống Ninh Bình rồi sẽ ở lại Ninh Bình ít ngày – sau đó lại đi tiếp. Ngày Thầy chỉ xin ăn một bữa, cũng có ngày Thầy đi mãi không gặp được ai để xin thì nhịn thôi, lấy nước suối sống qua ngày…, đêm Thầy ngủ ngồi dưới gốc cây hoặc trên các mỏm đá. Ngày nào cũng miệt mài đi từ 4g sáng đến tối khuya, mệt đâu thì nghỉ đó…

Mình quan sát thấy Thầy đi chân trần, mặc đúng chiếc áo tu mỏng manh, cạnh Thầy là một chiếc túi vải. Mình hỏi Thầy có cần gì không để mình giúp, thì Thầy nói, “Hôm nay con đã được ăn rồi, cho con xin một ít nước uống thôi ạ.”

Mình tặng Thầy hai chai nước thì Thầy chỉ nhận một chai. “Con chỉ cần đủ uống thôi ạ.”

Tạm biệt Thầy sau gần một tiếng nói chuyện, tự nhiên trong mình dấy lên cảm giác vừa khâm phục vừa lưu luyến đến kỳ lạ… Cả đêm ở Điện Biên Phủ mình đã không ngủ được, nằm tính toán xem nếu Thầy dậy từ 4g sáng đi bộ xuống đèo, thì khi mình dậy đi xe máy xuống phía xuôi, liệu mình có còn duyên được gặp Thầy lần nữa không… ý nghĩ đó cứ ám ảnh mình mãi đêm đó…

Và thật kỳ diệu, trên đường vượt đèo xuống xuôi, mình đã được gặp Thầy lần nữa, nhưng lần này Thầy đang đi bộ rất nhanh, nên mình không muốn làm phiền Thầy, mình chỉ đi chậm lại chào Thầy rồi đi tiếp…

Đó là ngày 12 tháng 5, 2019 (đúng ngày sinh nhật của người Bố đã mất của mình).

Sống ở Mỹ nên mình không đọc tin tức gì nhiều ở Việt Nam, cũng không hay xem tiktok hay các video trên mạng xã hội… Gần đây một số bạn bè thân thiết post nhiều về một người Thầy tên Thích Minh Tuệ, mình đọc nhưng cũng không chú tâm nhiều. Tự nhiên đêm qua mình vô tình đọc một bài share của người bạn nói về chặng đường sáu năm Thầy Thích Minh Tuệ đi khất thực từ Nam ra Bắc và ngược lại, kèm với ảnh của Thầy, thì mình mới giật mình nhớ lại ngày mùa hè năm 2019 đó, mình đã được ngồi dưới tàn cây mát mẻ, chuyện trò với Thầy gần một tiếng về Phật pháp và tu tập…,

…nước mắt mình cứ thế tuôn rơi…

Thầy ơi, mong Thầy luôn khoẻ mạnh, chân cứng đá mềm nhé…

(Vivian Pham / Facebook)
“Được gặp Thầy là duyên lành, là một món quà Vũ Trụ đã ban tặng cho con ngày hôm nay, xin Thầy cho con chụp một kiểu ảnh để kỷ niệm ạ.”
“Vâng, con rất sẵn lòng..”
(Vivian Pham / Facebook)
Tặng Thầy chai nước, chào Thầy chúng con đi. (Vivian Pham / Facebook)
Lần thứ hai gặp Thầy, ngày hôm sau [13 tháng 5, 2019] khi mình đang đi xuôi xuống đèo [Pha Đin, tỉnh Điện Biên]. (Vivian Pham / Facebook)

(Nguồn bài và hình: Vivian Pham / Facebook ngày 30 tháng 5, 2024; tựa do Tinh Tấn Magazine đặt)


Discover more from Tinh Tấn Magazine

Subscribe to get the latest posts to your email.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *