Thơ HOÀNG THỤC UYÊN
Lời tác giả gửi Tinh Tấn Magazine:
“Nhớ lại hình ảnh điêu tàn của Đại Học Nalanda. Thời gian đã qua 10 thế kỷ, mà nay dấu tích chiến tranh vẫn còn đó.
“Liên tưởng đến cuộc chiến giữa Nga và Ukraine quá tàn khốc! Đã xảy ra hơn 7 tháng nay, chưa biết ai thắng bại, rồi không biết cuộc chiến này sẽ đi về đâu?
“Chưa hết, Trung Quốc tham lam vẫn rập rình chiến tranh Biển Đông…
“Tất cả đều do Cái Tâm tham vọng của con người gây ra!
“Kế đến là thiên tai, bão lụt, động đất, lốc xoáy, cháy rừng xảy ra liên miên trên thế giới.
“Xin gửi đến Tinh Tấn bài thơ làm từ năm 2019 sau chuyến hành hương thăm Đất Phật.
“Ngày 21/9/22“
Nalanda xây từ thế kỷ thứ 5 bị quân Hồi, người Turk tàn phá thế kỷ thứ 12.
Trong chuyến Hành Hương thăm Đất Phật,
Đến sông Hằng rồi Lộc Uyển xanh tươi,
Tiếp theo nhiều Thánh Tích Phật xa xôi,
Rồi sau đến Nalanda hoang phế…
Sáng hôm đó đi thăm như thường lệ,
Nalanda, Đại Học Phật cổ xưa,
Trường được xây từ thế kỷ thứ 5.
Phát triển mạnh thời vua Kumara Gupta.
ĐẠI HỌC PHẬT lớn nhất Đông Nam Á
Diện tích mênh mông hơn 14 mẫu ta,
Trường có tên: ĐẠI HỌC NALANDA,
Ý nghĩa đẹp là: “TÀI NĂNG VÔ TẬN”
Trường lôi cuốn biết bao nhiêu học giả…
Từ Trung Hoa, Nhật Bản, đến Ba Tư,…
Dạy Kỹ Thuật, Phật Pháp, Y Khoa…
Trường Đại Học đầu tiên trên thế giới…
Nalanda, vào thời Hoàng Kim ấy,
Thế kỷ 12, quân Hồi,
Người Turk đến xâm lăng
Đốt thư viện! tàn phá! giết! tan tành!
Sát hại hơn 3 ngàn Tăng du học!
Sau 3 tháng, giặc hủy tan Trường Học!
Chỉ còn trơ gạch móng … đổ ngổn ngang!
Cảm thương cho một Thánh Tích Huy Hoàng,
Chiến tranh vì không cùng Ý Thức Hệ!
Đoàn chúng tôi bước vào trên thềm gạch,
Trước mắt là tàn tích của … đau thương!
Gạch đỏ nâu hoang phế phủ đầy đường,
Dư âm của một chiến trường … tàn khốc!
Chúng tôi bước loanh quanh trên thềm giốc,
Tâm mỗi người một thương cảm khác nhau!
Nhìn quẩn quanh những tàn tích thương đau!
Nay còn trơ nền gạch nâu rêu phủ!
Đoàn tiếp tục bước đi trong trật tự,
Thầy Hạnh Tuệ luôn giải thích ân cần.
Lịch sử đầy sự xung đột chiến tranh!
Nay chỉ còn tường đổ hoang tàn phế!
Tôi ngậm ngùi … nhỏ rơi … đôi giòng lệ!
Thương nhân gian sao nhiều nỗi đau thương!
Gây biết bao … HẬN-OÁN cảnh đoạn trường!
Ôi! Oan nghiệt tới bao giờ dập tắt!
Khắp đó đây, kẻ tật nguyền … héo hắt!
Thân đen gầy! Mắt trắng dã …vươn tay!
Cố xin tiền … luẩn quẩn đứng quanh đây!
Mong xin được, chút tiền người xứ khác!
Đời Dương Thế chỉ là giòng chuyển-thác
Chuyện TRẢ-VAY do tạo tác mà thôi!
Có phải chăng … NHÂN … tàn phá xứ người!
Nên DUYÊN-NGHIỆP, sanh vào nơi hoang phế!
Giòng luân hồi trải qua bao thế hệ,
Phật dạy rằng bỏ OÁN trả bằng ÂN,
Vơi bớt đi bao tàn khốc chiến tranh,
Mới chấm dứt cảnh OÁN-ÂN VAY-TRẢ.
Mặt Trời đã lên cao sao nhanh quá!
Thầy Chơn Tôn ra dấu hiệu đi về,
Chúng tôi vội, mau bước trở ra xe,
Lòng cảm thương!
Nhìn ngôi trường … lần cuối !!!
Hành Hương Ấn Độ
Tháng 11/2019
Discover more from Tinh Tấn Magazine
Subscribe to get the latest posts sent to your email.